Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1227: Thần Cảnh đấu nhau








Tính cả Thượng Quan Nhu và Đoàn Vô Nhai thì bên phía họ chỉ có sáu cao thủ Thần Cảnh.

Mà Hoàng tộc họ Long, Hoàng tộc họ Diệp và Hiệp hội Võ thuật lại có chín cao thủ Thần Cảnh.

Còn chưa đánh nhau mà hơi thở cao thủ Thần Cảnh đã ngập tràn.

Mặt Mã Siêu và Vương Chiến lạnh lẽo, hai người cũng tiến lên đứng chung với cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc họ Thượng Quan.

Dù vậy nhưng bên phía họ cũng chỉ có tám cao thủ Thần Cảnh.

Mặc dù trên phương diện số lượng, họ chỉ thiếu một cao thủ Thần Cảnh nhưng thường thì một người này có thể quyết định thắng thua.

Mà đối phương lại có Hoa Anh Kiệt là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.

“Các người định quyết chiến đúng không?”

Đoàn Vô Nhai lạnh lùng hỏi.

Thượng Quan Nhu cũng tức giận: “Các người tưởng rằng bắt tay rồi là có thể đánh bại chúng tôi à?”

“Chú Đoàn, Thượng Quan Nhu, hai người hiểu lầm rồi. Chúng tôi không muốn quyết chiến nhưng hôm nay mọi người đến đây vì cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô. Nếu đã vậy thì bây giờ chúng ta đấu võ luôn đi”.

Diệp Xung cười lịch sự nhưng trong mắt mọi người, nụ cười của anh ta lại cực kỳ dối trá và ghê tởm.

Thượng Quan Nhu cắn răng nói: “Diệp Xung, cậu dối trá quá rồi đó? Tôi nói cho cậu biết, rồi cậu sẽ hối hận!”

Diệp Xung cũng không tức giận, cười nhạt: “Tôi không biết sau này tôi có hối hận hay không nhưng tôi biết bây giờ tôi không hối hận!”

“Được, nếu các người đã muốn đấu thì Hoàng tộc họ Thượng Quan chúng tôi sẽ đấu tới cùng!”

Thượng Quan Nhu phẫn nộ nói.

Bỗng nhiên, hơi thở võ thuật vượt xa Thần Cảnh sơ kỳ toát ra từ người cô ta.

Mặt Diệp Xung trở nên khó chịu, mặc dù anh ta là người do Hoàng tộc họ Diệp phái đến Yến Đô nhưng anh ta còn quá trẻ, chỉ là cao thủ bán bộ Thần Cảnh. Bây giờ anh ta không có tư cách tham gia cuộc chiến, chỉ có thể lùi ra sau.

Đoạn Vô Nhai cũng không hề do dự, hơi thở Thần Cảnh hậu kỳ toát ra từ người ông ta, thậm chí còn gần giống với cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.

Cảm nhận được hơi thở trên người Đoàn Vô Nhai, mặt Long Khoa khó chịu đến cực đỉnh.

Mặc dù ông ta chưa được xác lập là người thừa kế của Hoàng tộc họ Long nhưng ngày đó cũng chẳng còn xa. Ông ta trạc tuổi Đoàn Vô Nhai nhưng lại chỉ mới tới cảnh giới Thần Cảnh trung kỳ, mà Đoàn Vô Nhai thì đã đặt chân đến Thần Cảnh hậu kỳ.

Mã Siêu và Vương Chiến cũng lần lượt bộc phát hơi thở võ thuật trên người.

Điều làm Long Khoa tức giận đó là ngay cả Vương Chiến, người từng là một trong năm cao thủ Thần Cảnh đứng đầu của Hoàng tộc họ Long mà cũng bước vào cảnh giới Thần Cảnh trung kỳ.

Thậm chí Long Khoa có thể cảm giác được, mặc dù Vương Chiến cùng cảnh giới với ông ta nhưng thực lực lại mạnh hơn ông ta, điều này làm ông ta thấy không cam tâm.

“Giải!”

Mã Siêu gầm lên, vốn dĩ anh ta chỉ mới là Thần Cảnh sơ kỳ nhưng sau khi phá giải phong ấn sức chiến đấu, hơi thở võ thuật của anh ta cũng bùng nổ theo.

Trong nháy mắt, hơi thở võ thuật có thể so với Thần Cảnh hậu kỳ từ từ bùng nổ trong cơ thể anh ta.

“Nếu các người đã muốn quyết đấu thì phải chuẩn bị sẵn sàng không chết không thôi!”

Mắt Mã Siêu đầy sát ý.

Lúc này, Dương Thanh còn đang cố gắng đấu tranh với lý trí nhưng Hoàng tộc họ Long, Hoàng tộc họ Diệp và Hiệp hội Võ thuật lại đổ thêm dầu vào lửa.

Chỉ riêng việc này thôi đã khiến anh liệt các thế lực đứng đầu này vào danh sách đen.

“Muốn chết!”

Một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ của Hoàng tộc họ Long gầm lên, đi đầu phát động tấn công, vọt về phía Mã Siêu.

“Giết!”

Vương Chiến cũng gầm lên tức giận, nhắm về phía một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ.

Cuộc chiến giữa các thế lực lớn bùng nổ.

Đám cao thủ Vương Cảnh ở hiện trường, ai nấy đều sợ ngây người, mặt phấn khích.

Vốn dĩ đám cao thủ Thần Cảnh đang ngồi ở hàng khách quý trên cùng lại bắt đầu đấu đá lẫn nhau.

Bình thường họ không có cơ hội tận mắt chứng kiến trận đấu giữa cao thủ Thần Cảnh nhưng hôm nay lại được thấy cảnh mười bảy cao thủ Thần Cảnh đánh nhau.

“Quá mạnh!”

“Đến khi nào tôi mới đột phá cảnh giới bước vào Thần Cảnh đây?”

“Anh mới đột phá Vương Cảnh sơ kỳ mà đã mơ được đột phá Thần Cảnh sơ kỳ? Đang mơ hả?”



Nhóm cao thủ Vương Cảnh đó kích động đến mức nói năng lộn xộn.

Khi cao thủ Thần Cảnh của năm bên đang đấu nhau, Dương Thanh đứng một mình giữa võ quán, mắt đỏ rực, mặt vặn vẹo vì đau đớn.

Anh có thể cảm giác được liều thuốc hoàn mỹ lại điên cuồng xâm chiếm cơ thể anh, cảm giác giống như khi Black Doctor mới cho anh dùng liều thuốc hoàn mỹ.

Sự đau đớn xuyên tim đó làm anh sống không bằng chết.

Liều thuốc hoàn mỹ vốn bị Phùng Tiểu Uyển dùng huyệt vị phong ấn khống chế đang phá tan phong ấn, tác dụng của liều thuốc hoàn mỹ đang toả ra liên tục.

Một hơi thở điên cuồng từ từ lan tràn khắp cơ thể anh.

“A!”

Anh chợt ngửa mặt lên trời thét, tiếng gầm giận dữ này làm toàn bộ võ quán Yên Đô đều chấn động.

Lưu lão quái đang cuộn tròn trong góc khá sợ hãi.

Ban nãy, có rất nhiều lần lão ta suýt chết trong tay Dương Thanh. Nếu không nhờ Dương Thanh không muốn giết lão ta, có lẽ lão ta đã chết lâu rồi.

“Không xong rồi, cậu ta sắp hoàn toàn mất khống chế”.

Mặt Lưu lão quái trắng bệch.

Ban nãy bị một chiêu của Dương Thanh đánh bay, dường như lão ta đã mất sức chiến đấu, cơ thể cũng bị thương rất nặng.

Chỉ cần lão ta vẫn có thể bộc phát sức mạnh Thần Cảnh đỉnh phong thì sẽ tuyệt đối không trốn một góc run lẩy bẩy.

Trong tình huống thế này, một khi lão ta dám ra tay với Dương Thanh, sợ rằng sẽ bị đánh bại trong nháy mắt.

Bây giờ đã mất ưu thế, lão ta có muốn báo thù thì cũng sợ rằng không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.

Nhưng hôm nay lão ta đến đây, báo thù chỉ là một chuyện, có chuyện còn quan trọng hơn đó là có đủ máu tươi của cao thủ Thần Cảnh.

Nghĩ đến đây, mắt lão ta đầy điên cuồng.

“Đánh đi! Đánh đi! Chờ hai bên đều thảm hại thì cũng là lúc tôi thu hoạch máu tươi của các người”.

Mắt Lưu lão quái đầy phấn khích, kích động nói: “Chắc cổ trùng được nuôi bằng máu của các người sẽ rất mạnh nhỉ?”

“Chỉ cần có máu tươi của bốn cao thủ Thần Cảnh, tôi có thể phá vỡ xiềng xích của Thần Cảnh đỉnh phong, trở thành cao thủ Siêu Phàm chân chính”.

“Đến lúc đó, khắp thế giới này, gia tộc Cổ Võ không ra mặt, ai dám đấu với tôi?”

Lão ta nhìn mười cao thủ Thần Cảnh đang chiến đấu kịch liệt, cảm giác hơi thở từ từ dồn dập.

Hiện trường đã hỗn loạn lắm rồi nhưng vẫn chưa đủ, lão ta muốn nó càng hỗn loạn hơn nữa.

Lão ta nhìn Dương Thanh, khoé miệng cười mỉa mai: “Chắc cậu của bây giờ không thể thấy máu đúng không?”

“Nếu đã vậy thì tôi giúp cậu một tay!”

Dứt lời, lão ta giơ mười ngón tay đập mạnh về phía trước, mười con cổ trùng bay thẳng về phía mười cao thủ Vương Cảnh đứng gần Dương Thanh nhất.

Mười tên cao thủ Vương Cảnh đang nhìn cao thủ Thần Cảnh chiến đấu kịch liệt, chưa kịp phản ứng thì tự dưng cảm giác tim mình tê rần.

Giây tiếp