Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1162: Cầu người








"Ông nói gì? Vương Chiến à?"

Long Thiên Vũ nghe được cái tên này thì nhất thời kinh ngạc đến ngây người, thậm chí cảm thấy khó tin, tưởng mình nghe nhầm: "Ông nói là Vương Chiến giết Hắc Sát à?"

Cho dù Bạch Sát cũng rất khó tiếp nhận được điều này nhưng sự thật đúng là vậy. Ông ta nghiến răng nói: "Tôi không biết có chuyện gì xảy ra với ông ta nhưng đúng là ông ta đã giết chết Hắc Sát”.

"Tôi có cảm giác thực lực của Vương Chiến bây giờ còn mạnh hơn trước kia, có lẽ ông ta đã nắm giữ được sức chiến đấu của Thần Cảnh trung kỳ”.

Long Thiên Vũ tái mặt. Sở dĩ hắn ta dám đối xử với Vương Chiến như vậy, thậm chí còn phái Hắc Bạch Song Sát đi giết lão ta là vì cho rằng võ công của lão ta bị phế bỏ, đã trở thành kẻ vô dụng.

Nhưng hắn ta không sao ngờ được thực lực của Vương Chiến đã khôi phục lại, hơn nữa còn bộc phát sức chiến đấu mạnh hơn trước.

"Không đúng!"

Sắc mặt Long Thiên Vũ chợt thay đổi, tức giận nói: "Ngu ngốc! Nếu Vương Chiến thật sự có sức chiến đấu Thần Cảnh trung kỳ, lão ta đã giết Hắc Sát, sao có thể bỏ qua cho ông được?"

Bạch Sát nghe vậy, cũng chợt giật mình hiểu ra, trợn tròn mắt nói: "Điện hạ muốn nói Vương Chiến dùng bí pháp cố tăng cường thực lực võ công nhưng không thể chống đỡ được quá lâu, vốn đã là nỏ mạnh hết đà à?"

"Nói nhảm! Bằng không ông nghĩ tại sao lão ta có thể giết được Hắc Sát còn thả cho ông về?"

Long Thiên Vũ tức giận nói: "Bởi vì lão ta không có cách nào tiếp tục chiến đấu, nên đã cố hết sức để giết Hắc Sát và dọa ông bỏ chạy”.

"Nếu ông liên thủ với Hắc Sát giết Vương Chiến, sao lão ta còn sống được chứ?"

Vẻ mặt Bạch Sát cực kỳ khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không ngờ tên khốn Vương Chiến này lại hèn hạ vô sỉ như vậy!"

"Người của Hoàng tộc họ Long nghe lệnh, tất cả đều đuổi theo cho tôi, cho dù là tới chân trời góc biển cũng phải giết chết Vương Chiến!"

Long Thiên Vũ giận dữ hét: "Nếu ai có thể giết được Vương Chiến sẽ thưởng năm mươi triệu!"

"Rõ!"

Sau khi hắn ta ra lệnh, tất cả cao thủ của Hoàng tộc họ Long đồng thanh đáp lại rồi rời đi.

Ở nơi khác, Vương Chiến giết chết Hắc Sát, dọa cho Bạch Sát bỏ chạy xong, lão ta liều mạng đi về phía Nam.

Bởi vì lão ta biết, chỉ khi lão ta chạy trốn tới nơi đó mới có thể sống sót.

Vương Chiến vẫy mấy chiếc xe nhưng lái xe vừa thấy lão ta đầm đìa máu thì không chịu dừng xe.

"Khốn kiếp! Dừng xe cho tôi!"

Lúc này Vương Chiến thấy có một chiếc xe taxi đi qua, lập tức xông ra giữa đường chắn ở trước xe taxi mà không hề do dự.

"Két...”

Chiếc xe taxi phanh gấp dừng ngay giữa đường, đầu xe chỉ cách Vương Chiến có mấy centimet.

"Lão già, mẹ kiếp, ông không muốn sống nữa à?"

Tài xế xe taxi lao xuống, thấy không đâm vào Vương Chiến mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức nổi giận quát Vương Chiến.

Vương Chiến không để ý tới tài xế xe taxi, chui luôn vào trong xe.

"Lão già, lão muốn làm gì?"

Tài xế xe taxi cuống lên, vội vàng ngăn cản.

"Câm miệng, lái xe!"

Vương Chiến tức giận quát và đấm mạnh một phát, lưng ghế xe taxi bị lão ta đấm thủng một lỗ.

Tài xế xe taxi khϊế͙p͙ sợ tới ngây người.

"Dạ dạ dạ, tôi lái xe đây!"

Tài xế xe taxi làm sao dám làm trái. Vừa rồi khi Vương Chiến ngẩng đầu lên, anh ta sợ hãi khi nhìn thấy trong con ngươi của Vương Chiến đen xì, vội vàng khởi động xe lái đi.

"Vương Chiến!"

Xe taxi vừa lao đi thì cao thủ của Hoàng tộc họ Long cũng đến nơi, đúng lúc nhìn thấy Vương Chiến lên xe rời đi.

"Đuổi theo cho tôi!"

Bạch Sát nổi giận gầm lên, đuổi theo trước tiên.

Lúc này, ông ta đã hiểu rõ lúc trước Vương Chiến thật sự miễn cưỡng tăng thực lực võ công mới có thể giết chết được Hắc Sát, khiến ông ta lầm tưởng là Vương Chiến có thể dễ dàng giết chết mình, cho nên mới lập tức chạy trốn.

Nếu có thể đuổi kịp Vương Chiến thì mọi chuyện coi như ổn, còn nếu không đuổi kịp, để cho lão ta chạy thoát Bạch Sát cũng khó thoát khỏi tội.

Không quan tâm bây giờ Vương Chiến có bị thương nặng hay không nhưng Bạch Sát có thể xác định được võ công của lão ta không bị phế bỏ hoàn toàn, có thể chỉ bị hao tổn về căn cơ.

Bằng không, Vương Chiến sẽ không thể miễn cưỡng nâng cao thực lực võ công được như vậy.

Chẳng ai có thể bảo đảm sau này Vương Chiến có thể khôi phục lại nền tảng võ công hay không.

Một khi lão ta có thể khôi phục, chỉ dựa vào những gì Hoàng tộc họ Long đã làm hôm nay tất nhiên sẽ bị Vương Chiến trả thù.

Một cao thủ nắm giữ sức chiến đấu của Thần Cảnh trung kỳ cũng là uy hϊế͙p͙ cực lớn đối với Hoàng tộc họ Long.

"Ông... ông cụ, rốt... rốt cuộc ông là ai vậy? Phía sau hình như có rất nhiều xe đang đuổi theo chúng ta”.

Trên chiếc xe taxi phía trước, tài xế xe taxi thấp thỏm lo âu nói.

Nếu tới bây giờ mà anh ta còn không nhìn ra được Vương Chiến không đơn giản, vậy anh ta thật sự là một kẻ ngu xuẩn rồi.

"Nhanh lên, tiếp tục tăng tốc lên cho tôi!"

Tất nhiên Vương Chiến cũng biết có rất nhiều cao thủ của Hoàng tộc họ Long truy sát theo phía sau, lập tức hét lớn.

Với tình trạng của lão ta bây giờ, một khi để cao thủ của Hoàng tộc họ Long đuổi kịp, lão ta sẽ chẳng khác nào cá nằm trên thớt.

Sao một tài xế xe taxi bình thường có thể ứng phó được với một cụ già đấm một phát thủng ghế chứ?

Tài xế xe taxi không dám nói nữa, vội vàng tăng tốc độ. Anh ta thật sự lái chiếc taxi bình thường này bằng tốc độ của một chiếc xe thể thao.

"Khốn kiếp, lái nhanh cho tao. Nếu để mất dấu chiếc xe phía trước, tao sẽ lấy mạng mày!"

Trên một chiếc xe tư nhân phía sau xe taxi, Bạch Sát tức giận hét lớn.

Chủ của chiếc xe tư nhân cũng bị Bạch Sát dọa sợ, lúc lái xe, hai tay vẫn còn run rẩy.

Tốc độ của chiếc xe tư nhân sao có thể bằng được xe taxi?

Bạch Sát cực kỳ phẫn nộ khi thấy khoảng cách giữa chiếc xe tư nhân và xe taxi càng lúc càng xa lại chẳng thể làm được gì, chỉ có thể cố nén giận, nhìn chằm chằm vào chiếc xe taxi phía trước.

"Ông cụ ơi, rốt cuộc ông muốn đi đâu vậy?"

Tài xế xe taxi phía trước thấy xe phía sau càng lúc càng xa mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám thả lỏng, vẫn luôn duy trì tốc độ nhanh nhất lao về phía trước.

"Đi nữa sẽ là Thành Cửu Châu. Không phải ông muốn tới Thành Cửu Châu chứ?"

Tài xế xe taxi hỏi.

Nhưng sau khi anh ta hỏi xong, chờ mãi vẫn không nhận được câu trả lời. Anh ta nhìn qua gương chiếu hậu trong xe mới phát hiện ra Vương Chiến đã ngất xỉu ở ghế sau từ lúc nào.

"Ông cụ! Ông