Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1117: Đánh giá thấp cậu ta




Dương Thanh nói vậy khiến Tần Đại Dũng cảm thấy ấm áp trong lòng, nhưng nghĩ tới những chuyện có lỗi mà ông ấy từng làm với Dương Thanh trước đây, lòng ông lại vô cùng tự trách.

"Dương Thanh, đúng là bố đang cần sự giúp đỡ của con".

Cuối cùng, Tần Đại Dũng vẫn quyết định nói ra những lời này.

Dương Thanh mỉm cười: "Bố, bố cứ nói đi, chỉ cần con có thể làm được thì nhất định sẽ không để bố thất vọng đâu".

"Bố muốn quay về nhà họ Tần một chuyến".

Tần Đại Dũng nói xong, sắc mặt bỗng lộ vẻ cực kì tức giận, ông ấy nghiến răng nghiến lợi nói: "Bố muốn biết rõ ràng, kế hoạch hạt giống của nhà họ Tần rốt cuộc là thế nào".

"Cùng với một chuyện, rốt cuộc bố có phải người nhà họ Tần ở Vương thành Tào không, nếu không phải thì thôi, nhưng nếu đúng, bố muốn biết bố mẹ ruột của mình là ai".

Lúc này, trong lòng Tần Đại Dũng đang vô cùng đau khổ.

Từ nhỏ ông ấy đã biết mình không phải con đẻ mà chỉ là con nuôi của nhà họ Tần ở Giang Hải, ông ấy chưa từng nhận được sự quan tâm của bố mẹ.

Không ai biết rằng, từ thủa ấu thơ, trong lòng Tần Đại Dũng đã có một nỗi ám ảnh lớn.

Từ đó tới nay, ông ấy vẫn thường xuyên mơ thấy mình bị giam trong một căn phòng nhỏ tối tăm, không có bất kì một tia sáng nào, như thể đã bị nhốt trong bóng tối vô tận.

Lần nào ông ấy cũng phải giật mình tỉnh giấc khi mơ thấy giấc mộng này.

Mãi đến khi người nhà họ Tần ở Vương thành Tào tìm đến, ông ấy mới biết, thì ra mình là một thành viên của kế hoạch hạt giống gì đó của họ.

Tần Đại Dũng không dám chắc rốt cuộc mình có liên hệ máu mủ gì với nhà họ Tần ở Vương thành Tào không, nhưng có một điều ông ấy có thể khẳng định là, cảnh tượng trong mộng kia chắc chắn đã xảy ra tại nhà họ Tần ở Vương thành Tào.

Vậy nên, ông ấy muốn tới đó một chuyến.

"Được!"

Dương Thanh lập tức đồng ý không chút do dự, anh nói: "Chỉ cần bố muốn đi thì giờ con có thể đưa bố tới đó ngay cũng được!"

Nghe Dương Thanh nói thế, Tần Đại Dũng bỗng lộ vẻ kích động, ông ấy nắm chặt tay Dương Thanh, hỏi: "Thật sự có thể đi được sao?"

Dương Thanh gật đầu: "Trên thế giới này không có nơi nào mà Dương Thanh con không dám tới, đừng nói là nhà họ Tần, ngay cả Vương tộc họ Tào, nếu bố muốn tới, con cũng có thể đưa bố tới đó".

Khắp Chiêu Châu này, đúng là không có mấy người có thể đe dọa được đến Dương Thanh.

Còn về nhà họ Tần, đó chẳng qua chỉ là một gia tộc hàng đầu ở Vương thành Tào nhưng cũng chẳng có lấy một cao thủ Thần Cảnh thì cũng có là gì?

"Được, vậy hiện giờ chúng ta đi ngay thôi!"

Đáy mắt Tần Đại Dũng thoáng lóe lên, hạ quyết tâm.

Ông ấy biết con rể mình rất lợi hại, chỉ cần Dương Thanh nói không thành vấn đề thì tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.

Căn phòng chật hẹp tối tăm trong giấc mộng kia đã hành hạ ông quá lâu rồi, lúc này ông chỉ muốn ngay lập tức có mặt ở nhà họ Tần.

"Vậy chúng ta lên đường thôi!"

Dương Thanh nói xong bèn tự mình đẩy xe lăn của Tần Đại Dũng ra khỏi cửa.

Tình hình của Yến Đô ngày nay vô cùng căng thẳng, nhưng đã có hai mươi vị cao thủ do Liên minh Vương tộc "đưa tới", tạm thời chưa ai có thể đe dọa tới người thân của Dương Thanh.

Hơn nữa, lúc này còn có mười hai tướng của Long Môn do ba đời nhà họ Long dốc hết tiền tài lực lượng bồi dưỡng ra.

Có thể nói, Yến Đô của ngày nay, nếu không phải cao thủ Thần Cảnh ra mặt thì kể cả bốn vị Vương của Liên minh Vương tộc đích thân tới cũng không thể đe dọa tới Dương Thanh.

Còn về chuyện Liên minh Vương tộc muốn âm thầm bắt tay với thế lực đứng đầu của Miêu Thành, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không thể thành công ngay.

Tần Đại Dũng muốn tới nhà họ Tần ở Vương thành Tào chỉ nhằm làm rõ sự thật, sẽ không mất quá nhiều thời gian, bây giờ đi, trước khi trời tối nhất định có thể trở về.

Tại sân bay quốc tế Yến Đô, một khu vực đã bị đóng cửa đang có một chiếc máy bay tư nhân đỗ ở đó.

"Chào cậu Thanh!"

Lúc Dương Thanh và Tần Đại Dũng tới, tám vị cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ đã đứng đó đợi.

Tám vị cao thủ này là một phần trong số các cao thủ của Liên minh Vương tộc, đội quân của Liên minh Vương tộc ngày đó phái ra gồm có chín cao thủ Vương Cảnh đỉnh phonhg và mười một vị cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ.

Các cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong đều được Dương Thanh lưu lại Yến Đô bảo vệ người nhà anh, mười một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ có ba người xuất thân từ Vương thành Tào.

Lần này họ muốn đến Vương thành Tào, nếu chẳng may phát sinh xung đột thì các cao thủ xuất thân từ Vương thành Tào hẳn sẽ rất khó xử.

Vậy nên Dương Thanh không mang theo ba vị cao thủ này đi theo.

Tần Đại Dũng cũng sớm đoán được Dương Thanh rất lợi hại, nhưng khi ông ấy tận mắt thấy tám vị cao thủ có hơi thở cực kì khủng bố kia lại đi theo bên cạnh Dương Thanh như người hầu, lòng vẫn khϊế͙p͙ sợ tột cùng.

"Dương Thanh, những người này đều là người của con à?"

Khi máy bay tư nhân đã cất cánh, Tần Đại Dũng vẫn còn chìm trong kinh ngạc, bèn hỏi Dương Thanh.

Dương Thanh gật đầu cười nói: "Đặt bất kì người nào trong tám người này ở nhà họ Tần hẳn đều có thể coi là cao thủ đứng đầu".

"Dù là người đứng đầu của nhà họ Tần cũng chưa chắc là đối thủ của bất kì người nào trong số họ".

Tần Đại Dũng âm thầm hít mạnh một hơi, bình thường ông ấy không hay hỏi tới chuyện bên ngoài nhưng dù sao cũng là bố vợ Dương Thanh, ông ấy cũng biết khá nhiều chuyện.

Dĩ nhiên ông ấy cũng biết rõ, nhà họ Tần ở Vương thành Tào có địa vị thế nào, cùng với thực lực của cao thủ đứng đầu Vương thành Tào mạnh cỡ nào.

Vậy mà nay, bên cạnh Dương Thanh lại có đến tám cao thủ lợi hại như vậy.

Chẳng trách khi Dương Thanh biết mình muốn tới nhà họ Tần tìm kiếm sự thật liền đồng ý không chút do dự.

Chỉ dựa vào tám vị cao thủ này, dù tiêu diệt nhà họ Tần hẳn cũng là một chuyện dễ dàng thôi nhỉ?

Trong lúc Dương Thanh và Tần Đại Dũng lên máy bay bay tới Vương thành Tào, tại nhà họ Tần ở Vương thành Tào, trong một biệt thự cổ kính, chủ gia tộc Tần Như Phong đang ngồi trên sofa, sắc mặt cực kì âm trầm.

Trước mặt lão ta là một lão quản gia đang đứng báo cáo sự tình cho lão ta.

"Tần Vũ và Tần Tử Kính đều đã chết?"

Tần Như Phong ngẩng phắt đầu nhìn về phía lão quản gia, gương mặt tràn đầy nếp nhăn đã vặn vẹo cả đi, lão ta lớn tiếng chất vấn.

Lão quản gia vội vã gật đầu, sắc mặt vẫn còn sợ hãi, nhanh chóng nói: "Căn cứ kết quả điều tra của thám tử thì Tần Vũ muốn thuyết phục Tần Đại Dũng để cậu ta mang theo tập đoàn Nhạn Thanh quay về nhà họ Tần ta, nhưng không biết có chuyện gì xảy ra, Tần Vũ bỗng nhiên biến mất".

"Cả Tần Tử Kính cũng đã biến mất".

"Đến khi người của chúng ta phát hiện ra, bọn họ đều chết đã nhiều ngày, hơn nữa đều là một chiêu mất mạng, chết hết sức thảm thiết".

Sắc mặt Tần Như Phong trở nên hết sức dữ tợn, lão ta gằn giọng quát: "Tần Đại Dũng, nó muốn chết đây mà!"

"Thưa chủ gia tộc, Vũ Liệt tới!"

Đúng lúc này, lại có một người tới báo cáo.

"Cho ông ta vào đi!"

Tần Như Phong lạnh lùng nói.

Ngay sau đó, một bóng người già nua xuất hiện, đó chính là cao thủ bậc nhất của nhà họ Tần, Vũ Liệt.

"Vũ Liệt, ông tới đúng lúc lắm! Nhà họ Tần ta đã lại tổn thất hai đại tướng rồi, nhưng đến giờ còn chưa điều tra ra bọn họ chết như thế nào, chuyện này tôi giao lại cho ông, trong ngày hôm nay, tôi muốn biết đáp án".

Tần Như Phong lạnh lùng ra lệnh.

Vũ Liệt lại tỏ vẻ nghiêm nghị, nói: "Thưa chủ gia tộc, không cần điều tra nữa, chuyện này chắc chắn là do Dương Thanh, con rể của Tần Đại Dũng gây ra!"

"Dương Thanh?"

Tần Như Phong cau mày: "Lần trước ông đấu với nó, hoàn toàn không thể đánh trả?"

Vũ Liệt gật đầu: "Tuy cậu ta còn rất trẻ nhưng thực lực cực mạnh, đối đầu với cậu ta, tôi cảm giác nhìn không ra được thực lực cậu ta".

"Cậu ta có thể đánh bại tôi chỉ trong nháy mắt, thực lực ít nhất phải ở cấp Vương Cảnh đỉnh phong, nhưng tôi vẫn có cảm giác, Vương Cảnh đỉnh phong vẫn là đánh giá thấp cậu ta".