Lạc Bân ngơ ngác nhìn dáng vẻ thản nhiên của Dương Thanh: “Chủ tịch, thực lực của mười hai cao thủ ngoài kia mạnh lắm, nếu cứ để thế thì chúng ta sẽ tổn thất nặng nề”
“Họ có chừng mực, cứ yên tâm!”
Dương Thanh chưa nói gì, Long Đằng đã lên tiếng.
Lão ta bảo mười hai tướng của Long Môn tới để chứng tỏ giá trị của nhà họ Long, nếu mười hai tướng của Long Môn tạo thành tổn thất to lớn cho tập đoàn của Dương Thanh, những cố gắng trước đó cũng uổng phí hết.
“Nếu ông chủ Long đã nói thế thì chắc chắn sẽ không sao, sếp Lạc đừng lo!”
Dương Thanh cười nói.
Lúc này Lạc Bân mới yên tâm, lặng lẽ đi ra ngoài.
Dương Thanh cầm điều khiển từ xa lên, ấn một cái, video quay cảnh ở đại sảnh tầng một lập tức xuất hiện trên màn chiếu khổng lồ.
Vào giờ phút này, ở đại sảnh tầng một, mười hai cao thủ đã bị bảo vệ của tập đoàn Nhạn Thanh bao vây.
Trông các bảo vệ rất nghiêm túc.
“Mọi người lùi lại đi!”
Đúng lúc này, một lão già bước ra, nói với các bảo vệ.
Lão già này chính là Trịnh Tam Phong - cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong mà Dương Thanh đã dùng mưu kế để lôi kéo từ Liên minh Vương tộc.
Bên cạnh Trịnh Tam Phong còn có hai cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ nữa.
Ở Yến Đô, ba người này đã được xem như đội hình đỉnh cao.
Nhưng bây giờ họ đều có vẻ nghiêm nghị.
“Ồ?”
Dương Thanh hơi kinh ngạc.
Anh chỉ có thể quan sát tình hình qua video, cũng không biết rõ thực lực mười hai tướng của Long Môn, nhưng từ sự thay đổi nét mặt của đám Trịnh Tam Phong thì có thể đoán mười hai người này không đơn giản.
“Không ngờ ông chủ Long vẫn còn chiêu này”.
Dương Thanh cười híp mắt, nhìn Long Đằng.
Long Đằng nói: “Có thể nói, mười hai tướng của Long Môn chính là chiêu mà ba đời nhà họ Long đã chuẩn bị để quay về Hoàng tộc họ Long”.
“Mỗi năm, nhà họ Long hao phí hơn nửa của cải để bồi dưỡng mười hai người này”.
“Có thể nói, mười hai người này là cao thủ được bồi đắp từ tài sản của ba đời nhà họ Long”.
Dương Thanh thầm kinh ngạc, xem ra nhà họ Long rất cố chấp với việc quay về Hoàng tộc họ Long, bằng không, họ đã không tốn cả đống công sức để bồi dưỡng mười hai tướng của Long Môn.
“Các người là ai? Sao lại xông vào tập đoàn Nhạn Thanh?”
Trịnh Tam Phong lạnh lùng chất vấn.
“Giết!”
Nhưng lão ta vừa dứt lời, mười hai tướng của Long Môn đã lao tới chỗ lão ta và hai cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ khác.
Trịnh Tam Phong sững sờ, dù sao lão ta cũng là cao thủ Vương cảnh đỉnh phong, tuy đối phương không đơn giản nhưng cũng quá coi thường lão ta rồi đấy?
“Các người chán sống rồi!”
Trịnh Tam Phong nổi giận, hơi nhích chân, lập tức xông lên.
Hai cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ khác cũng đồng loạt ra tay.
Một giây sau, chuyện khiến Dương Thanh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra, mười hai tướng của Long Môn phối hợp rất chặt chẽ. Sau khi đôi bên chạm trán, trừ Trịnh Tam Phong ra, hai cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ khác lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Vừa đối mặt đã đánh bại hai cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, có thể tưởng tượng được sức chiến đấu của mười hai người này mạnh đến đâu.
Trịnh Tam Phong có vẻ đờ đẫn: “Sao… sao có thể chứ?”
Mười hai tướng của Long Môn cũng không có thói quen nói nhảm, đồng loạt ra tay.
“Rầm rầm rầm!”
Trịnh Tam Phong bị mười hai tướng của Long Môn bao vây, tuy thực lực của ông ta mạnh hơn bất cứ ai trong Long Môn, nhưng lúc này lại phải chịu sự tấn công đồng loạt từ họ.
“Phụt!”
Trịnh Tam Phong bỗng hộc máu, bay ra xa rồi nặng nề rơi xuống đất.
Từ khi mười hai tướng của Long Môn bắt đầu ra tay với đám Trịnh Tam Phong cho đến khi kết thúc, mới chỉ hai phút mà thôi.
Tuy Dương Thanh vẫn tỏ vẻ thản nhiên nhưng lại âm thầm kinh ngạc.
Khi thấy mười hai tướng của Long Môn phối hợp, anh cảm thấy rất thần kỳ.
Sự phối hợp giữa họ quả là hoàn mỹ, anh gần như có thể kết luận, mười hai tướng của Long Môn đều có thực lực ở Vương Cảnh trung kỳ.
Nhưng khi họ hợp sức với nhau thì cứ như một người, ngay cả cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong cũng không chịu nổi hai phút.
Tức là ngay cả cao thủ bán bộ Thần Cảnh cũng chưa chắc là đối thủ của mười hai tướng Long Môn ư?
Hoặc nên nói, dưới Thần Cảnh, mười hai tướng của Long Môn vô địch à?
Trịnh Tam Phong là người mạnh nhất mà Dương Thanh sắp xếp ở tập đoàn Nhạn Thanh, nếu lão ta đã thua, làm gì có ai ngăn được mười hai tướng của Long Môn nữa chứ?
Đúng lúc này, tiếng bước chân rất khẽ vang lên bên ngoài.
Nếu Dương Thanh không có thính lực hơn người thì không thể nghe thấy âm thanh nhỏ xíu ấy.
“Bốn phút mười ba giây!”
Long Đằng bỗng ấn vào nút tắt của đồng hồ bấm giờ trên điện thoại.
“Chủ gia tộc!”
Tiếng của mười hai tướng Long Môn vang lên.
“Về đi!”
Long Đằng nói.
“Vâng!”
Trong chớp mắt, mười hai tướng của Long Môn lại biến mất khỏi tầm mắt Dương Thanh.
“Không biết bây giờ nhà họ Long đã đủ tư cách để đi theo cậu Thanh chưa?”
Long Đằng nhìn về phía Dương Thanh, hỏi với vẻ tự hào.
“Tốt lắm!”
Dương Thanh mỉm cười: “Từ hôm nay trở đi, nhà họ Long sẽ là bạn của Dương Thanh tôi!”
Long Đằng lập tức vui mừng đứng dậy: “Cảm ơn cậu Thanh!”
“Khi hợp sức với nhau, mười hai tướng Long Môn của ông có thể phát huy thực lực bán bộ Thần cảnh, chắc họ luyện theo phương pháp phối hợp nào à?”
Dương Thanh hỏi, rất hứng thú với năng lực của mười hai tướng Long Môn.
Long Đằng gật đầu: “Đúng là họ có luyện theo một phương pháp phối hợp, nhưng yêu cầu của phương pháp này rất cao, phải đủ mười hai người, hơn nữa họ phải sở hữu thực lực tương tự, nếu có ai yếu hơn hay mạnh hơn một chút thì họ cũng không thể giữ được trạng thái tốt nhất đâu”.
“Thì ra là thế!”
Dương Thanh gật nhẹ đầu.
Lần đầu tiên anh thấy thủ đoạn võ thuật kiểu này, anh cũng không nghi ngờ lời giải thích của Long Đằng.
Nếu loại thủ đoạn này dễ học thì có lẽ nhà họ Long đã quay về Hoàng tộc họ Long từ lâu.
Nếu muốn bồi dưỡng được mười hai cao thủ như thế, đúng là phải tốn rất nhiều tiền của.
“Cậu Thanh, rất xin lỗi, chúng tôi đã khiến cậu thất vọng rồi!”
Đúng lúc này, Trịnh Tam Phong dẫn hai cao thủ khác vào, áy náy nói.
Dương Thanh mỉm cười: "Có gì đâu mà thất vọng, thủ đoạn tổng hợp sức mạnh của mười hai người kiểu này đúng là rất khó đối phó”.