Chàng Rể Bí Ẩn

Chương 95






Trong suốt vài ngày liền, cả Trịnh Thu Cúc lẫn Lý Thế Kiệt đều không rời khỏi ngôi biệt thự lấy một lần nào cả.

Tất cả cũng chỉ vì sự an toàn.

Thỉnh thoảng có vài lần Trịnh Thu Cúc định rời khỏi đó, đi theo sự hướng dẫn của định vị để di chuyển đến khu vực chợ gần nhất vì cô thấy không thể nào suốt ngày cứ ăn những món mì ăn liền và thức ăn đóng hộp được.

Không tính đến chuyện cô không quen ngày nào cũng phải ăn mấy món đó thì với một người bệnh như Lý Thế Kiệt thì cũng không thể lúc nào cũng ăn mấy món ăn chứa hàm lượng chất dinh dưỡng thấp như vậy.

Lý Thế Kiệt cũng đoán được cô có ý định rời khỏi đây nên kế hoạch của cô liền đổ vỡ khi bị anh chặn ngay ở cổng khu biệt thự.

Đối với anh, ăn món ăn gì cũng được, quan trọng hơn hết vẫn là sự an toàn của Trịnh Thu Cúc. Hiện tại anh không tiện đi theo bảo vệ cô nhưng nếu lỡ như trường hợp xấu lại xảy ra lúc cô đi chợ thì anh không thể nào kịp thời ứng cứu được nên biện pháp tốt nhất là cả hai không ai được rời khỏi đây cả.

Dù lý lẽ của Trịnh Thu Cúc là ra ngoài có thể lựa được những thức ăn tươi ngon hơn là việc đặt hàng trên mạng nhưng Lý Thế Kiệt vẫn kiên quyết không cho cô rời khỏi đây. Bởi vì ăn một bữa không ngon một chút còn đỡ hơn việc mình ra ngoài để gặp nguy hiểm được.

Một tuần sau. Đến ngày trở về, vết thương của Lý Thế Kiệt cũng đã lành đi rất nhiều. Anh đã có thể di chuyển nhanh hơn nhưng vẫn chưa thể sử dụng sức quá mạnh vì rất có thể nó sẽ khiến vết thương lại một lần nữa hở ra.

Do người vệ sĩ theo Lý Thế Kiệt và Trịnh Thu Cúc đến đây để bàn chuyện hợp tác với Ông Châu đã chết nên Trịnh Quang cử một người khác đến khu biệt thự này để đưa chàng rể và cô con gái lớn của mình trở về.

Người tài xế này khoảng tầm bốn mươi, bốn mươi mốt tuổi. Có dáng người cao gầy nhưng từ tác phong đến cách làm việc trong rất chuyên nghiệp.

Ông ta giúp hai người họ đưa hành lý lên xe. Còn Lý Thế Kiệt và Trịnh Thu Cúc ngồi sẵn trên xe đợi ông ta.

Rời khỏi khu biệt thự, Lý Thế Kiệt ngồi cạnh Trịnh Thu Cúc ở hàng ghế sau, tựa người lên lưng ghế, nhắm nghiền hai mắt lại. Cô cũng không nói gì với anh mà chỉ xem xét lại hồ sơ chuẩn bị ký kết với Ông Châu.

Đúng lúc này, Trịnh Thu Cúc bất ngờ lên tiếng phá tan đi bầu không khí im lặng.

"Thế Kiệt." Cô gọi.

Lý Thế Kiệt mở mắt ra, quay đầu nhìn Trịnh Thu Cúc, chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.

"Anh đã hứa gì với ba tôi vậy?" Trịnh Thu Cúc dời mắt khỏi màn hình, nhìn sang gương mặt điển trai của người đàn ông ngồi bên cạnh mình.

Ánh nắng bên ngoài hắt vào khiến mặt Lý Thế Kiệt sáng tối chập chờn nên trông mờ ảo hơn bao giờ hết. Khoé môi anh hơi cong cong, lại tiếp tục nhắm mắt lại.

"Vậy cô có đồng ý với điều kiện mà hôm qua tôi nói không đã?" Lý Thế Kiệt hỏi.

"Anh đưa ra điều kiện khác không được à?"

Lý Thế Kiệt mở mắt, quay sang nhìn Trịnh Thu Cúc: "Tại sao tôi lại phải đổi?"

"Tại vì điều kiện đó quá bất lợi cho tôi, còn anh thì… quá lời."

"Vậy cô thử nói xem tôi lời chỗ nào?"

"Thì ngoài cái chuyện tôi phải trả lời câu hỏi của anh thì còn có chuyện…" Trịnh Thu Cúc bất chợt dừng lại.

"Chuyện gì?" Lý Thế Kiệt nhướng mày, cười vẻ đắc ý. Trông như đang chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.

Trịnh Thu Cúc quyết định im lặng không nói nữa. Cô biết nếu một khi mình nói ra thì anh sẽ ngay lập tức chớp lấy cơ hội đó mà nói những lời châm chọc cô khiến cô không thể nói nên lời. Thế nên cô vẫn nên chọn cách rút lui an toàn sẽ tốt hơn.

Lý Thế Kiệt lại nhắm mắt lại. Anh gối hai tay sau đầu trông rất thoải mái.

"Thì ra là cô sợ tôi làm chuyện đó." Anh nói: "Cô cứ yên tâm đi. Cô quên tôi đã nói những gì với cô rồi sao? Tôi sẽ không như những người khác mà cưỡng ép cô làm chuyện đó đâu."

Trịnh Thu Cúc nhìn Lý Thế Kiệt. Cô như đang chờ đợi thông tin mình muốn biết từ anh.

Thấy cô im lặng, dù không mở mắt nhưng anh cũng có thể đoán được Trịnh Thu Cúc đang nhìn mình. Lý Thế Kiệt nói: "Lời hứa của tôi với ba cô không có gì bí mật cả. Chẳng qua tôi đã hứa với ông ấy cho dù gặp bất cứ chuyện gì thì tôi vẫn sẽ bảo vệ cô, cho dù tôi có phải bỏ lại cái mạng này đi chăng nữa. Chuyện đó chỉ có vậy thôi. Tôi không ngờ cô lại muốn biết chuyện đó đến vậy đấy."

Trịnh Thu Cúc không nói nên lời. Cô cảm thấy cứ như có một bàn tay vô hình gãi nhẹ trái tim cô. Trong đầu cô bây giờ chỉ chứa đựng một thông tin quan trọng trong câu nói của anh là: Anh sẽ sẵn sàng hi sinh cả tính mạng để bảo vệ cho cô.

Cô không ngờ Lý Thế Kiệt lại có thể tuyên bố như vậy với ba của mình. Trịnh Thu Cúc biết một khi ai đó đã hứa gì với ba cô thì ông bắt buộc lời hứa đó phải thực hiện cho bằng được, nếu không cái giả phải trả cho sự thất hứa đó cũng không hề nhỏ.

"Tại sao anh lại hứa như vậy với ba của tôi? Lỡ như… Tôi chỉ nói lỡ như thôi. Lỡ như anh thực hiện không được thì sao?" Trịnh Thu Cúc hỏi. Cô vẫn như không thể tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy.

"Tại sao ư?" Lý Thế Kiệt bật cười: "Lý do cũng đơn giản như lời hứa này thôi. Cô là vợ của tôi thì trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi là phải bảo vệ và làm cô hạnh phúc. Cô nên tự hào vì tôi sẵn sàng hy sinh mạng sống để bảo vệ cô đi. Vì cô là người thứ ba trong danh sách của tôi đó."

"Người thứ ba?" Trịnh Thu Cúc hỏi lại.

Trong lòng của cô có chút hụt hẫng. Cô cứ nghĩ anh sẽ xem cô là duy nhất như những biểu hiện của anh bên ngoài. Nhưng thực ra là không phải. Trong danh sách những người anh sẵn sàng hy sinh để bảo vệ, cô chỉ là người thứ ba mà thôi.

Vậy người thứ nhất và thứ hai là ai?

Dù trong lòng có chút buồn nhưng câu hỏi này vẫn luôn hiện diện trong đầu của Trịnh Thu Cúc. Không lẽ là một cô nàng xinh đẹp nào khác?

"Vậy người thứ nhất và người thứ hai trong danh sách đó… là ai vậy?" Trịnh Thu Cúc đắn đo một lúc cũng quyết định hỏi.

"Cô thật sự muốn biết hai người đó sao?" Lý Thế Kiệt mở mắt, quay sang nhìn cô gái xinh đẹp đang ngồi cạnh mình.

Trịnh Thu Cúc gật đầu.

"Mà bây giờ có lẽ cô sẽ không thể nào gặp được hai người đó đâu." Lý Thế Kiệt thở dài một hơi.

"Tại sao?"

"Tại vì hai người họ là ba mẹ chồng của cô đấy." Lý Thế Kiệt cười: "Họ đã không còn ở đây nữa rồi. Nếu như có cơ hội, tôi đưa cô đến gặp họ."

Tảng đá đè nặng trong lòng của Trịnh Thu Cúc cuối cùng cũng được đặt xuống. Ban đầu cô cứ tưởng là hai người nào đó nhưng không ngờ hai người này lại là ba mẹ của anh.

Ngoài hai người họ ra thì người quan trọng tiếp theo là… chính là cô. Trịnh Thu Cúc bỗng cảm thấy như khắp cơ thể mình có dòng suối ấm chạy ngang qua.

Nhìn điệu bộ của cô, Lý Thế Kiệt chỉ cười thầm trong lòng, lại tiếp tục nhắm hai mắt lại.

Khi anh nhắc đến năm từ "ba mẹ chồng của cô" và nói lúc rảnh sẽ đưa Trịnh Thu Cúc đến gặp họ thì cô không hề lên tiếng phản đối như trước kia nữa. Dù cô không lên tiếng nói đồng ý nhưng với một người có chút ngang ngược như anh. Sự im lặng của cô tức là mặc định cho sự đồng ý.

Vừa vui vẻ chưa được bao lâu thì bất ngờ Lý Thế Kiệt nghe được Trịnh Thu Cúc nói với tài xế: "Hình như chú chạy sai đường rồi đấy. Đường này đâu phải là đường về thành phố E đâu."

Đối phương vẫn im lặng không trả lời mặc cho Trịnh Thu Cúc liên tục gọi hỏi.

Trường hợp khi chủ nói chuyện với tài xế của mình thì dù không thích người chủ đó như thế nào đi chăng nữa thì cũng phải miễn cưỡng trả lời họ cho đúng phép tắc. Nhưng lần này, người tài xế này vẫn im lặng không nói một lời nào.

Một dự cảm chẳng lành liền đột ngột xuất hiện trong người của Lý Thế Kiệt. Anh liền mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đúng là đây không phải là con đường dẫn về thành phố E. Đây là một con đường hoàn toàn khác. Xung quanh không hề có nhà dân mà chỉ toàn là cây cối xung quanh um tùm.

Chiếc ô tô đột ngột phanh gấp khiến cả người Lý Thế Kiệt và Trịnh Thu Cúc theo quán tính ngã về phía trước. Cũng may có dây an toàn giữ lại hai người họ nên mới không bị xây xát.

"Ai là người kêu anh đến đây?" Lý Thế Kiệt lạnh lùng nhìn người tài xế qua kính chiếu hậu.

Lúc này đây, gương mặt của ông ta ánh lên sự sợ hãi rõ rệt. Ông ta lập tức tháo dây an toàn, quay người về sau, cất giọng run run: "Cô Cúc… Cậu Kiệt… Tôi… Tôi xin lỗi. Thật sự tôi không muốn làm như vậy đâu. Nhưng mà, nhưng mà họ đã bắt vợ con tôi cho nên tôi, mới làm như vậy thôi. Tôi… tôi thành thật xin lỗi."

Nói đoạn, người tài xế lập tức đẩy cửa xe bước xuống.

Không biết chiếc ô tô màu trắng đầu phía trước từ bao giờ. Tài xế vừa chạy xuống liền lao vào chiếc xe đó rồi phóng đi mất hút, để lại hai người Lý Thế Kiệt và Trịnh Thu Cúc vẫn đang ngồi yên trong xe.

"Có chuyện gì vậy?" Trịnh Thu Cúc quay sang hỏi Lý Thế Kiệt: "Mình có làm gì đâu mà sao chú ấy bỏ chạy vậy? Lại còn xin lỗi mình nữa?"

"Xuống xe mau." Anh ra lệnh.

Lý Thế Kiệt lập tức đẩy cửa xe bước xuống. Anh lập tức vòng ra cốp xe để mở va li, lấy con dao mình đã "mượn" ở trong biệt thự của Nguyễn Thanh Phong kia. Đó là món vũ khí duy nhất lúc này anh có thể dùng để phòng thân nhưng…

Dường như mọi thứ đã muộn.

Tất cả mọi thứ như được tính toán sẵn từ trước và đến vô cùng hợp lý, đúng lúc.

Cốp sau xe vừa mở lên, Trịnh Thu Cúc cũng vừa đang hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra vừa bước xuống xe thì bất chợt ở hai đầu đoạn đường phóng đến bốn chiếc xe mười sáu chỗ màu trắng bịt kín cả đoạn đường.

Do đoạn đường này khá vắng vẻ và ít người di chuyển nê không hề xảy ra tình trạng ùn tắc giao thông.

Không cần nói, chỉ cần nhìn những chiếc xe đó đang từ xa chạy đến trước khi dừng lại, Lý Thế Kiệt cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Anh không ngờ nhóm người này lại có thể mua chuộc được người của Trịnh Quang để hoàn thành được một kế hoạch hoàn mĩ như vậy. Dù không chắc đây có phải là nhóm người đã cho xe tông anh lúc rời khỏi khu du lịch kia không nhưng trực giác mách bảo cho anh biết đây chính là nhóm người đó.

Điều này chỉ có thể chứng minh nhóm người này cũng không phải hạng người tầm thường gì khi có thể lên được một kế hoạch như vậy.

Tất cả những người có mặt trên chiếc xe mười sáu chỗ đồng loạt bước xuống - ngoại trừ người tài xế. Trên tay họ cầm đầy đủ loại vũ khí cận chiến khác nhau, y như nhóm người lần trước từng tấn công anh.

Nhận thấy Trịnh Thu Cúc có chút hoảng sợ, Lý Thế Kiệt bình tĩnh tiến đến bên cô, nắm chặt lấy tay cô, sẵn sàng đối diện với bọn họ.

Những người đã dày công sắp xếp ra một kế hoạch hoàn mĩ như vậy chắc chắn cũng không có thiện chí gì cho là cuộc gặp mặt bình thường. Những cuộc chặn xe kiểu này thường là bắt cóc hoặc thủ tiêu, hoặc là cảnh cáo.

Nhưng nhìn nhóm người bọn họ như vậy, Lý Thế Kiệt có cảm giác ở vế thứ nhất nhiều hơn. Chính xác là bắt cóc.

Đúng lúc này, một người đàn ông xuất hiện phía sau nhóm sát thủ với mái tóc được nhuộm vàng, bịt nửa gương mặt.

Đôi mắt gã ta nhìn Lý Thế Kiệt và Trịnh Thu Cúc, khoé mắt thấp thoáng ý cười. Gã ta rút từ trong người một khẩu súng lục chĩa thẳng về phía Lý Thế Kiệt.

Anh vẫn bình tĩnh đối mặt với gã tóc vàng, vô thức kéo Trịnh Thu Cúc ra phía sau lưng mình để che chắn hết mức có thể.

Lý Thế Kiệt biết chuyện gì đang xảy ra và mục tiêu của anh vẫn như ban đầu. Sự an toàn của Trịnh Thu Cúc là trên hết.