Khoảnh khắc chiếc còng hình số tám còng vào tay Lý Thế Kiệt, tất cả các phóng viên có mặt tại buổi tiệc như loài cảnh khuyển với chiếc mũi nhạy bén của mình mà đánh hơi được vụ việc, nhanh chóng chạy ra ngoài bao vây Lý Thế Kiệt và cảnh sát như loài liến vừa tìm thấy thức ăn của mình.
Ánh đèn nhấp nháy liên tục của nhiều loại máy ảnh khác nhau. Họ luôn miệng đặt câu hỏi vì sao Lý Thế Kiệt bị bắt và thậm chí còn vây lấy cả Trịnh Quang, hỏi xem ông ta có biết biết gì về chuyện này và có cảm nghĩ gì không.
Khó khăn lắm ông ta mới được vệ sĩ giải vây, đưa lên xe chạy đi mất. Trước khi đi, ông ta còn nhìn Lý Thế Kiệt như muốn nói khi nào xong việc ông ta sẽ tính sổ với anh.
Lý Thế Kiệt cũng chẳng mấy để tâm đến Trịnh Quang muốn làm gì. Căn bản là anh không muốn phiền phức lo nghĩ. Anh chỉ không biết Trịnh Thu Cúc sẽ nghĩ gì về mình khi nghe tin anh bị nghi ngờ liên quan đến một vụ giết người.
Đây là tội hình sự, không phải những vi phạm về dân sự và hành chính nên chắc chắn bài báo này sẽ nổi như cồn, nằm trên top một nội dung tìm kiếm nhiều nhất.
Lý Thế Kiệt không hoảng sợ cũng không bất ngờ, bình tĩnh theo sau Trương Hoàng Thanh rời khỏi vòng vây của đám phóng viên. Dọc đường, anh ta cùng đồng nghiệp phải luôn miệng hét tránh ra mới có thể thoát khỏi đó.
Chiếc xe cảnh sát nhanh chóng phóng đi ngay khi Trương Hoàng Thanh áp giải được Lý Thế Kiệt lên xe nhưng phía sau vẫn còn một vài phóng viên ngoan cố chạy đuổi theo. Nhưng sức người không thể nào so sánh với động cơ máy móc nên chỉ chạy được một đoạn, nhóm phóng viên đó cũng bỏ cuộc, đứng tại chỗ thở hổn hển.
Ngồi trong xe, không ai nói với ai câu nào. Lý Thế Kiệt im lặng nhắm mắt ngồi ở giữa, hai bên trái phải đều là cảnh sát hình sự. Nếu bây giờ anh tấn công họ để thoát ra ngoài cũng không phải việc gì quá khó, tỉ lệ thành công có thể lên đến hơn chín mươi phần trăm. Nhưng anh biết báo chí đã chụp hình, chắc chắn họ sẽ đưa tin về việc anh đã bị cảnh sát bắt. Nếu như còn lộ ra tin tức bỏ trốn này, chắc chắn họ sẽ có cơ hội để thu hút nhiều độc giả hơn nữa với bài báo viết về chủ đề anh sợ tội bỏ trốn.
Vả lại anh cũng rất bình tĩnh đón nhận vì anh cũng đã đoán được sẽ có ngày xảy ra chuyện như vậy. Lần trước ở Sở cảnh sát, Trương Hoàng Thanh đã cảnh cáo Lý Thế Kiệt nên việc anh bị bắt lại chắc chắn cũng nằm trong kế hoạch của Trương Hoàng Thanh. Nhưng mà anh muốn xem xem anh ta đã tìm được chứng cứ nào để buộc tội anh giết người phóng hoả, hoặc nói chính xác hơn là vụ cháy do quả bom phát nổ gây ra.
Trong phòng thẩm vấn. Chiếc bàn đơn độc đặt giữa trung tâm căn phòng, một chiếc ghế đặt gần cửa đối diện với hai chiếc ghế còn lại, cách một cái bàn. Ánh đèn trắng được bật mở lắp ở phía trên trần, ngay vị trí của bàn.
Bên ngoài trời đang mưa và ngày một lớn dần nên không khí trong phòng thẩm vấn cành trở nên lạnh lẽo hơn lần trước.
Cách thức thẩm vấn cũng y như lần trước, hai người cảnh sát thẩm vấn một mình Lý Thế Kiệt. Nhưng lần này người cảnh sát ghi chép lời khai vào máy tính không phải là người trước kia, Trương Hoàng Thanh đã thay một nữ cảnh sát trẻ vào thay thế vị trí của người đồng nghiệp trước kia.
Lý Thế Kiệt đánh giá một lượt cô nàng cảnh sát này. Trông cô ấy cứ như hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Phong cách ăn mặc giản dị nhưng toát lên vẻ năng động như những sinh viên vừa tốt nghiệp.
"Lần đầu thấy nữ cảnh sát à?" Trương Hoàng Thanh đặt ly nước xuống trước mặt Lý Thế Kiệt và hỏi khi thấy anh nhìn chằm chằm vào cô đồng nghiệp bên cạnh.
Lý Thế Kiệt nhìn ly nước trước mặt của mình, khóe môi hơi cong lên. Anh biết mục đích của Trương Hoàng Thanh là gì. Anh ta không muốn bị anh dẫn dắt, bắt làm thứ này thứ kia rồi mới có thể tiến hành lấy lời khai.
Lý Thế Kiệt giơ tay, kéo ly nước lọc đến trước mặt mình: "Cô nàng này là sinh viên mới ra trường sao?"
Câu hỏi bất ngờ này khiến hai người cảnh sát đối diện hơi sửng sốt vì họ hoàn toàn không nghĩ đến anh lại hỏi đến vấn đề này.
Ở cô đồng nghiệp của Trương Hoàng Thanh là có biểu hiện rõ nhất khi cô ấy đã mở to mắt vì giật mình.
Lý Thế Kiệt "ồ" một tiếng, đưa ly nước đến trước miệng của mình: "Thì ra là tôi đoán đúng."
Nói xong, Lý Thế Kiệt nốc cạn ly nước đó. Nó quá nhỏ và không đủ để giải khát cho Lý Thế Kiệt khi anh vừa có màn rượt đuổi với thành viên của tổ chức Rồng Đen mà không kịp uống ngụm nước hay ăn chút thức ăn nào.
"Xin lỗi." Lý Thế Kiệt nói, đẩy trả chiếc ly giấy đến trước mặt Trương Hoàng Thanh. Anh hỏi: "Có thể cho tôi thêm một ly nước không? Lần này nhớ hứng đầy hơn một chút." Vì khi nãy anh ta chỉ hứng có nửa ly.
Nét mặt của Trương Hoàng Thanh vẫn không có gì thay đổi. Anh ta quay sang nhìn cô đồng nghiệp bên cạnh. Không cần nói gì, cô ấy liền biết mình phải làm gì, lập tức đứng dậy, cầm theo ly giấy đi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian chờ đợi nước, trong căn phòng vắng lặng vẫn không có bất kỳ ai lên tiếng trước. Chỉ có hai người đàn ông tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Dường như đây là cuộc đấu mắt xem ai sẽ là người chịu thua trước.
Nhưng không ai chịu nhường ai cả.
Chỉ vài phút sau, nữ cảnh sát kia đã quay trở vào, trên tay là ly nước đầy đặt trước mặt Lý Thế Kiệt. Anh chỉ bình thản nói câu cảm ơn rồi nhìn theo cô ấy đến khi cô ấy ngồi yên vị ở vị trí và tiếp tục nhìn mình.
"Anh Lý Thế Kiệt, theo lời khai của anh, anh nói anh đến hiện trường và thấy vợ mình nằm ở đó nên đã lập tức đưa đến cô ấy đến bệnh viện, đúng không?" Trương Hoàng Thanh hỏi.
Trích dẫn lại lời khai của anh à? Lý Thế Kiệt mỉm cười rồi gật đầu.
Thấy anh trả lời như vậy, Trương Hoàng Thanh mới mở xấp hồ sơ trên bàn ra, lôi ra một bản khám nghiệm hiện trường đặt đến trước mặt Lý Thế Kiệt. Lý Thế Kiệt chỉ liếc sơ một cái thì biết ngay anh ta muốn nói điều gì.
"Theo như lời khai của anh thì tại sao chúng tôi lại tìm được máu của anh ở hiện trường?" Đôi mắt sắc bén của Trương Hoàng Thanh nhìn chằm chằm vào Lý Thế Kiệt như thể muốn cắt đối phương ra làm trăm mảnh.
Lý Thế Kiệt bình tĩnh đón nhận ánh mắt đó, hơi cau mày suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Chắc lúc đó tôi lo cho vợ tôi quá nên không để ý đến việc mình bị thương."
Trương Hoàng Thanh nhếch mép, thể hiện rõ thái độ khi nghe câu trả lời của anh. Anh ta ra hiệu cho đồng nghiệp bên cạnh, cô ấy liền lấy mấy bức ảnh chụp hiện trường ra đặt trước mặt Lý Thế Kiệt. Một vài tấm trùng nhau nhưng khác ở điểm tấm còn lại có dấu bút lông đỏ khoanh tròn.
Trương Hoàng Thanh chỉ vào tấm ảnh: "Qua kiểm tra, vị trí anh tìm thấy vợ anh là ở vị trí này." Anh ta chỉ vào bức ảnh còn lại: "Vậy sao chúng tôi tìm thấy máu ở anh ở vị trí này. Vị trí này chính là vị trí vụ nổ, anh vào đó là gì?"
Lý Thế Kiệt vẫn im lặng.
Trương Hoàng Thanh giơ tay sang bên cạnh, đồng nghiệp liền đưa cho anh ta một tấm ảnh khác. Anh ta đặt tấm ảnh đó trước mặt Lý Thế Kiệt, nói tiếp: "Còn nữa. Chúng tôi tìm được khúc gỗ này ở hiện trường. Dù đã bị cháy đen nhưng chúng tôi tìm được ADN của anh trên đó."
Dù khúc gỗ đã bị cháy đen nhưng Lý Thế Kiệt nhận ra khúc gỗ này do Z đánh vào anh và khiến lưng anh bị thương như vậy. Song đó, anh vẫn bình tĩnh, nét mặt không chút thay đổi gì khiến đối phương không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
"ADN tôi xuất hiện ở hiện trường cũng không có gì là lạ, vì tôi đã đến đó để cứu vợ tôi. Nhưng việc vì sao trên khúc gỗ đó có ADN của tôi thì tôi không thể nào biết được." Lý Thế Kiệt bình thản đáp.
"Anh không biết sao?" Trương Hoàng Thanh bật cười: "Hay là anh có mặt ở hiện trường trước vụ nổ. Anh đã giết chết hết nhóm người bắt cóc vợ mình để trả thù. Sau đó anh đặt bom để phá hủy hiện trường?"
Lý Thế Kiệt cầm ly nước lên nhấp một ngụm, rồi đặt trở lại bàn, nhìn thẳng vào mắt đội trưởng đội hình sự phía đối diện: "Đội trưởng Thanh. Tôi rất bất ngờ trước suy nghĩ của anh đấy. Có phải anh đọc quá nhiều tiểu thuyết trinh thám rồi không? Tôi đến đây hợp tác với anh vì anh nghi ngờ tôi. Tôi trả lời từng câu hỏi của anh. Như vậy rồi mà anh còn muốn tôi làm gì nữa?"
"Chuyện anh có tội hay không không phải tôi nói hay anh nói, mà do chứng cứ nói ra."
"Tôi đồng ý với ý kiến này của anh đấy." Lý Thế Kiệt sực nhớ ra một chuyện, liền nói thêm: "Phải rồi. Lúc đó tôi có đi cùng bạn tôi. Cậu ấy người nước ngoài, tên John Davis. Anh có thể gọi cậu ấy để kiểm tra."
Trương Hoàng Thanh vẫn im lặng. Vài giây sau, anh ta ra hiệu với đồng nghiệp bên cạnh rồi cả hai cùng thu dọn hồ sơ trên bàn rồi rời khỏi phòng thẩm vấn, để lại một mình Lý Thế Kiệt bên trong.
Anh tựa lưng lên ghế trông rất thoải mái, ngước mắt nhìn lên trần nhà, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Dù thật sự vào đêm hôm đó, John Davis không có mặt ở hiện trường nhưng nếu như anh ta nhận được cuộc gọi của cảnh sát, hỏi về vấn đề này thì chắc chắn anh ta sẽ biết chuyện và nói mình có mặt ở đó để bảo vệ người bạn thân của mình.
Nên việc Trương Hoàng Thanh có thật sự gọi cho John Davis hay không thì chắc chắn họ cũng không có bằng chứng nào để buộc tội Lý Thế Kiệt cả. Anh không hề cảm thấy lo lắng. Ngược lại người lo lắng chính là cảnh sát vì nếu như không thể buộc tội anh thì việc tìm hung thủ sẽ càng trở nên khó khăn hơn nữa.
Một tiếng.
Hai tiếng.
Ba tiếng.
Cảnh sát không hề quay lại đây. Có thể vì không liên lạc được với John Davis hoặc chính họ muốn giam giữ Lý Thế Kiệt lâu hơn nữa.
Theo ước tính của Lý Thế Kiệt, anh đã ngủ vào giấc một lần và chắc khoảng tầm hơn sáu tiếng đồng hồ, họ mới quay trở lại. Vẫn là Trương Hoàng Thanh và cô đồng nghiệp cảnh sát kia.
Nữ cảnh sát tiến đến vị trí của Lý Thế Kiệt, mở còng cho anh. Anh cũng không mấy ngạc nhiên, đứng dậy vươn vai.
Trước khi đưa anh rời khỏi phòng thẩm vấn, vẫn câu nói nhỏ quen thuộc của Trương Hoàng Thanh dành cho Lý Thế Kiệt. Anh ta cảnh cáo anh đừng mong có thể thoát tội vì anh ta sẽ luôn để mắt đến anh.
Trương Hoàng Thanh còn khuyên anh tốt nhất nên rời xa Trịnh Thu Cúc để không ảnh hưởng đến cô. Lý Thế Kiệt chỉ mỉm cười cảm ơn sự quan tâm của anh ta rồi nói bản thân vô tội nên không có gì phải sợ và chẳng phải rời xa ai cả.
Nói xong, nữ cảnh sát đưa Lý Thế Kiệt ra văn phòng ký tên rồi có thể ra về.
Bầu trời màu xanh sẫm màu. Mặt trời dần le lói rọi chiếu ánh sáng từ phía đường chân trời. Cơn mưa đêm qua đã dừng, nhưng mặt đất vẫn còn ẩm ướt và bốc lên thứ mùi nhựa đường khi tiếp xúc với nước mưa quá lâu, mùi ẩm ướt.
Lý Thế Kiệt thở dài một hơi. Đúng như anh suy nghĩ. Cảnh sát đã cố kéo dài thời gian để giam anh lâu hơn chút nữa. Đến khi trời tờ mờ sáng họ mới chịu thả anh ra.
Vừa bước ra khỏi cổng Sở cảnh sát, Lý Thế Kiệt bắt gặp một chiếc siêu xe màu xanh dương đậm ở phía đối diện. Tiếng kèn vang lên vài tiếng để thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Cửa sổ bên ghế lái hạ xuống, một gương mặt xinh đẹp hiện ra trước mắt.
Lý Thế Kiệt không thể hiểu tại sao Thục Phương lại có mặt ở đây. Có lẽ cô ta cũng cần đến Sở cảnh sát giải quyết một số chuyện chăng?
Không. Cô ta đã vẫy tay với Lý Thế Kiệt, kêu gọi anh.
Không biết lại vướng phải thứ gì đây, anh thầm nghĩ.
Lý Thế Kiệt nhìn sang hai bên trái phải xem có xe không rồi băng qua đường, đi về phía Thục Phương.