Chàng Rể Bí Ẩn

Chương 72




Phép màu có thật sự xảy ra hay không?

Không ai có thể đưa ra một câu trả lời chính xác nhất để lý giải được vấn đề này.

Từ trước đến nay, phép màu cũng là thứ Lý Thế Kiệt không tin tưởng nhất vì, nó không xảy ra với anh. Cái chết của ba mẹ anh, người chú thân thiết bị một người Mỹ da trắng tông chết. Tất cả đều không có phép màu. Nếu xét về mặt phong thủy theo các nước châu Á, Lý Thế Kiệt không biết có phải số mệnh của anh khắc họ không vì dường như những ai quan trọng với anh cũng đều ra đi cả. Anh không muốn chuyện này xảy ra một lần nữa. Anh không muốn Trịnh Thu Cúc xảy ra chuyện. Nếu không, có lẽ quãng thời gian còn lại của cuộc đời, anh sẽ phải sống trong sự giày vò.

Như lời anh đã chúc Ông Hùng ở căn tin. Anh cũng hy vọng phép màu có thể xảy ra ở Trịnh Thu Cúc.

Mang theo tâm trạng không mấy tốt đi vào sảnh lớn bệnh viện, Lý Thế Kiệt đi thẳng một mạch đến thang máy. Đã là khung giờ chiều nên hầu như các phòng khám bệnh thông thường đều đã đóng cửa tắt đèn, bệnh nhân cũng đã về gần hết. Những người ở lại đây đều là người thân của các bệnh nhân phải ở lại đây để điều trị và theo dõi.

Vào trong thang máy, Lý Thế Kiệt ấn nút tầng bảy. Khoảnh khắc cánh cửa thang máy từ từ khép lại, qua một khe hở rất nhỏ, Lý Thế Kiệt nhìn thấy Trịnh Đức Thành ngồi ở hàng ghế chờ sau khi lấy số thứ tự.

Anh cảm nhận được một ngọn lửa đang bùng cháy lên trong người mình. Ngay thời khắc này, anh rất muốn đi thẳng qua, dùng nắm đấm đánh tới tấp vào mặt Trịnh Đức Thành cho tới khi cậu ta trút đi hơi thở cuối cùng. Nhưng có một thứ gì đó vô hình ngăn hành động đó lại. Anh phải gạt chuyện đó sang một bên vì điều quan trọng bây giờ anh cần là chăm sóc Trịnh Thu Cúc.

Cô quan trọng hơn tất cả. Không gì có thể thay thế được.

Một tiếng "ting" phát ra rất khẽ, cánh cửa thang máy từ từ mở sang hai bên. Lý Thế Kiệt vừa đặt chân ra khỏi thang máy liền nghe được tiếng bước chân vội vã đang chạy đến. Ban đầu anh chỉ nghĩ là y tá chạy đến phòng bệnh nào đó vì khi bệnh nhân nào đó có triệu chứng xấu đi, các y tá đều như vậy cả. Hoặc ai đó chạy nhưng đến khi ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện người chạy đó là Trịnh Thu Thảo.

Nét mặt Trịnh Thu Thảo vô cùng vội vã chạy về phía cầu thang, nhưng vừa ngang qua thang máy, cô bé liền dừng lại, vẻ mặt thở phào khi tìm thấy anh. Còn Lý Thế Kiệt thì lại suy nghĩ khác. Thấy hành động như vậy, trong lòng anh lại dấy lên một dự cảm chẳng lành.

Chẳng lẽ tình hình của Trịnh Thu Cúc đã chuyển biến xấu hơn sao?

Một tay Trịnh Thu Thảo nắm chặt lấy tay áo chiếc áo khoác của John Davis trên người Lý Thế Kiệt, tay còn lại chống đầu gối, hơi khom người thở hổn hển lấy lại hơi. Đến khi nhịp thở dần ổn định trở lại, cô bé liền với với giọng điệu vô cùng vui vẻ: "Chị em… Chị em tỉnh lại rồi!"

Lý Thế Kiệt thầm thở phào nhẹ nhõm khi nghe được tin này. Anh cảm thấy tảng đá nặng hơn một tạ đè nặng trong lồng ngực mình suốt một thời gian dài tựa trăm năm cuối cùng cũng được một bàn tay vô hình giúp anh nhấc nó xuống.

Anh lập tức tiến đến phòng bệnh của Trịnh Thu Cúc. Bên trong có bác sĩ và y tá đang kiểm tra sơ bộ cho cô. Khi Lý Thế Kiệt đẩy cửa bước vào, ai cũng quay sang nhìn anh, kể cả Trịnh Thu Cúc.

Thấy người nhà bệnh nhân, bác sĩ liền nói: "Cô Cúc hiện tại đang hồi phục rất tốt. Ở lại đây vài ngày để tiếp tục theo dõi, nếu như không có chuyện gì thì có thể xuất viện được rồi."

Lý Thế Kiệt gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ."

Bác sĩ gật đầu. Trước khi rời khỏi phòng, ông dặn dò thêm: "Bệnh nhân vừa tỉnh lại nên cần nghỉ ngơi. Tốt nhất đừng để cô ấy nói nhiều quá."

"Chúng tôi biết rồi, thưa bác sĩ." Trịnh Thu Thảo phía sau lưng Lý Thế Kiệt trả lời thay cho anh.

Bác sĩ cũng không ở lại lâu, liền cùng hai y tá của mình rời khỏi phòng bệnh. Khoảng thời gian này nên cần người nhà ở bên cạnh nhiều hơn.

Cửa phòng bệnh vừa được khép lại, Trịnh Thu Thảo liền tiến đến cạnh giường, ôm tay chị gái của mình, luôn miệng hỏi cô có sao không hay muốn ăn cái gì không.

Một nụ cười hiền hoà nở trên môi Trịnh Thu Cúc khi cô giải đáp tất cả câu hỏi của em gái mình. Sau đó nụ cười liền tắt ngấm khi nhìn sang Lý Thế Kiệt, cô quay sang hỏi Trịnh Thu Thảo: "Sao anh ta lại ở đây?"

"Hả?" Trịnh Thu Thảo ngơ ngác, như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trịnh Thu Cúc lặp lại câu hỏi: "Chị đang hỏi là tại sao anh ta ở đây?"

Trịnh Thu Thảo quay sang nhìn Lý Thế Kiệt. Anh vẫn đứng ở cuối giường, nhìn chằm chằm vào Trịnh Thu Cúc. Cô bé quay lại nhìn chị của mình: "Chị đang nói anh Kiệt sao?"

"Thì trong phòng này còn ai chị không thích gặp nữa?" Trịnh Thu Cúc khó chịu hỏi lại.

Lý Thế Kiệt vẫn im lặng, không nói gì trước phản ứng của vợ mình.

"Anh Kiệt ở đây với chị từ lúc mới đưa chị vào đây." Trịnh Thu Thảo không hiểu tại sao chị của mình lại phản ứng dữ dội đến vậy: "Anh ấy ở đây với chị suốt, chưa về nhà một lần nào. Người ta lo cho chị như vậy, sao chị lại lạnh lùng với người ta vậy chứ?"

"Anh ta sao?" Trịnh Thu Cúc nhìn Lý Thế Kiệt: "Em không nghĩ anh ta chỉ đang giả vờ thôi sao?"

Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy mình bị hụt hơi. Trịnh Thu Cúc đặt một tay lên lồng ngực, hít lấy hít để không khí. Trịnh Thu Thảo bên cạnh giật mình liền nói: "Dạ? Chị sao vậy? Để em đi gọi bác sĩ."

Cô bé vừa đứng lên liền cảm thấy cánh tay mình bị giữa lại. Quay lại nhìn, cô bé nghe Trịnh Thu Cúc nói: "Không cần đâu. Chẳng qua có người này ở đây nên chị hơi khó chịu thôi." Ý đang ám chỉ đến Lý Thế Kiệt.

Lý Thế Kiệt biết cô đang nói đến mình. Anh thì có cái gì mà cô lại ghét như vậy chứ? Vì tất cả những gì đã xảy ra giữa cả hai sao? Vớ vẩn. Lúc trước hai người họ đều cư xử bình thường với nhau, vậy thì không lý do gì mà lại đột nhiên trở nên như vậy.

Thấy nhịp thở của Trịnh Thu Cúc dần ổn định trở lại, Lý Thế Kiệt liền tiến đến bên cạnh giường cô. Anh giơ tay, luồng các ngón tay vào mái tóc dài và mượt của cô, kéo mặt cô sát mình hơn khiến cô và em gái bên cạnh cũng giật bắn mình trước hành động của anh.

"Tôi biết trong khoảng thời gian cô ngất đi sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra." Lý Thế Kiệt nói: "Nhưng cô chỉ cần nhớ một điều, dù không nhớ nhưng nó cũng đã xảy ra và không gì có thể thay đổi nó cả. Cô nên nhớ là tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ cô. Cho dù có phải bỏ cái mạng này đi nữa."

Trái tim nhỏ bé của Trịnh Thu Cúc đập thịch một cái. Cô hất tay anh ra, lớn tiếng mắng: "Đồ điên! Anh mau cút đi cho tôi!"

"Được. Nếu cô cảm thấy nhìn thấy tôi làm cô khó chịu thì tôi sẽ đi." Lý Thế Kiệt dịu giọng lại, giơ tay xoa đầu cô: "Cứ gọi điện cho tôi bất cứ khi nào cô thấy cần."

Trịnh Thu Cúc lại hất tay anh ra một lần nữa. Cô quơ cái gối ở đầu giường ném vào người Lý Thế Kiệt. Anh nhanh tay chụp lấy, đặt nó ở cuối giường rồi đi ra ngoài. Dù phản ứng có cô như vậy nhưng Lý Thế Kiệt cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Cô có thể mắng anh thì chứng tỏ cô đã khỏe trở lại.

Cả phòng bệnh rất nhanh đã trở nên im lặng. Trịnh Thu Thảo cầm lấy cái gối, đặt trở về vị trí ban đầu rồi kéo ghế ngồi cạnh Trịnh Thu Cúc. Cô bé thở dài một tiếng: "Anh ấy chỉ đang quan tâm chị thôi mà."

Trịnh Thu Cúc giơ tay cầm lấy điều khiển, mở tivi lên. Cô không trả lời câu hỏi của em mình mà hỏi ngược lại: "Chị nhớ trước đây không phải em ghét anh ta lắm sao? Sao bây giờ em lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, nói giúp cho anh ta vậy?"

"Em có nói giúp cho anh ấy sao?"

Nói người ta tốt suốt không phải là đang nói giúp sao?

"Chứ còn gì nữa?" Trịnh Thu Cúc hỏi.

"Thì đúng là lúc trước em không thích anh ấy thiệt." Trịnh Thu Thảo thừa nhận: "Nhưng ai rồi cũng khác mà chị. Em không biết chị có nhớ mình bị bọn côn đồ bắt không nhưng mà lúc cứu chị ra khỏi đó, thấy chị không tỉnh lại, anh ấy đã rất lo cho chị đó. Lúc đó em mới phát hiện thì ra tình cảm, em không dám chắc là tình cảm, nhưng mà anh ấy lo lắng cho chị là thật."

"Em không nghĩ là anh ta đang…"

"Em biết chị muốn nói gì." Trịnh Thu Thảo cắt ngang lời chị gái của mình: "Có phải chị muốn nói anh ấy giả vờ để lấy lòng tin của chúng ta, đúng không?"

Trịnh Thu Cúc gật đầu.

"Em thì không nghĩ như vậy. Theo như sự hiểu biết của em, đa phần khó người ta lâm vào bất kỳ tình huống nguy hiểm nào đều sẽ bộc lộ tính cách thật của họ. Lúc đó tình thế cấp bách, theo em thấy anh ấy không phải đang giả vờ đâu. Em thấy anh ấy lo cho chị thật đấy."

Trịnh Thu Cúc im lặng. Cô cũng biết điều đó chứ. Chẳng qua cô luôn muốn phủ nhận nó mà thôi.

Chưa đề cập đến chuyện có tình yêu giữa nam và nữ hay không thì cô vẫn thấy Lý Thế Kiệt luôn quan tâm và lo lắng cho cô từng chút một. Lần cô bị ngã dưới khu chung cư trước đây anh ở. Lần ở du thuyền. Cô biết có rất nhiều, nhưng cô không nhớ hết. Và cô cũng luôn muốn phủ nhận nó.

Thấy chị gái của mình không nói gì nữa. Trịnh Thu Thảo suy nghĩ một lúc, đắn đo rồi nói: "Chị. Có một điều em thắc mắc muốn hỏi chị lâu lắm rồi."

Trịnh Thu Cúc không cần người khác giúp đỡ. Cô tự mình quay người, rót cho mình một ly nước rồi uống một ngụm: "Chị sao? Em muốn hỏi chị chuyện gì?"

Trịnh Thu Thảo nhìn ra phía cửa phòng bệnh một cái rồi nhích người đến ngồi sát Trịnh Thu Cúc hơn nữa, nhỏ giọng nói: "Em thấy điều kiện với xuất thân của anh Kiệt nếu không so với gia đình mình thì cũng đâu có tệ lắm đâu. Chung với mấy năm nay chị cũng không tìm được người thích hợp, sao có không thử chấp nhận anh ấy xem sao?"

"Có một số chuyện không thể nói rõ là được. Cũng có một số nguyên nhân mà chị không muốn nhắc đến." Trịnh Thu Cúc nhìn thứ chất lỏng trong suốt trên tay của mình qua chiếc ly thủy tinh: "Sau này, em đừng hỏi gì về chuyện giữa chị với anh ta nữa."

"Nguyên nhân nào cũng được. Chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó mà." Trịnh Thu Thảo vẫn quyết không chịu buông bỏ: "Chị có nguyên nhân của chị. Chị đã bao giờ thử nói nguyên nhân đó với anh ấy chưa? Biết đâu với nguyên nhân đó của chị, anh ấy không để tâm đến thì sao?"

"Thu Thảo. Chị không muốn nghe chuyện này nữa. Đây cũng là việc riêng của chị nên em đừng suốt ngày lôi ra nói như vậy. Chị không thích đâu. Với lại chị cũng không muốn vì chuyện của người ta mà lại ảnh hưởng đến tình cảm chị em của tụi mình."

Nghe giọng nói nghiêm nghị của chị gái mình, Trịnh Thu Thảo liền im lặng. Cô bé biết trước đây, cô rất dễ với mình nhưng một khi cô đã nghiêm khắc thì không gì có thể thay đổi quyết định của cô.

Chuyện giữa hai người họ, Trịnh Thu Thảo đành giao lại cho người trong cuộc giải quyết vậy.

Con số màu đỏ trên màn hình điện tự trên nút bấm thang máy đã tắt, màn hình tối đen. Có lẽ thang máy đang trong quá trình kiểm tra nên Lý Thế Kiệt không đợi nữa mà vòng qua lối cầu thang bộ.

Từng bước đi của anh rất chậm rãi. Đầu óc anh không ngừng xoay chuyển về vấn đề tổ chức Rồng Đen theo dõi Trịnh Thu Cúc ở du thuyền và vụ nổ ở nhà kho bỏ hoang. Anh biết chắc chắn trái bom đó không thể nào là của Thành Long hay Z lắp được. Đối với hai người đó, họ sẽ không bao giờ để mình ngồi trong đống lửa cùng với người khác. Lợi ích của bản thân luôn được đặt lên hàng đầu, đó chính là phong cách làm việc của những người như bọn họ.

Đứng ở bậc nghỉ, Lý Thế Kiệt tựa lên tay vịn, nhìn ra ngoài tuyến đường lớn đang tấp nập xe cộ qua lại. Anh lấy di động ra, gọi cho Trịnh Quang thông báo tình hình. Ông ta nói kêu anh chăm sóc tốt cho Trịnh Thu Cúc, còn chuyện tìm ra người bắt cóc thì cứ giao lại cho ông ta.

Lý Thế Kiệt cũng giả vờ nghe theo vì anh biết Trịnh Quang không thể nào biết được những tên bắt cóc tống tiền đó sẽ không thể nào có thể hít thở chung với bầu không khí của mình được. Cứ để mặc ông ta muốn làm gì thì làm.

Cúp máy, anh nhìn xuống tầng dưới vô tình phát hiện Ông Hùng vừa đi ngang qua.

Lý Thế Kiệt bước xuống, nhìn theo bóng lưng của người đàn ông đang đi trên hành lang vắng người. Ở căn phòng thứ ba, ông ta rẽ vào trong.

Con gái là người thực vật đang nằm trong bệnh viện này. Lý Thế Kiệt vô tình nhớ lại câu nói này. Anh muốn kiểm chứng xem ông ta có đang nói thật hay không.

Nép người sau bức tường, Lý Thế Kiệt đưa đầu nhìn vào trong qua lớp kính mỏng. Một cô gái khoảng tầm hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi đang nằm dài trên giường nhắm mắt. Mái tóc đen dài xõa trên gối. Ông Hùng đặt túi đồ lên chiếc tủ bên cạnh, ngồi xuống cạnh mép giường, cầm khăn ướt lau người cho con gái của mình.

Vậy là ông ta nói thật.

Lý Thế Kiệt cũng không ở lại lâu. Đây là chuyện riêng của người ta nên anh cũng lập tức rời đi.

Vừa xuống đến sảnh bệnh viện, điện thoại của anh rung lên liên hồi. Lý Thế Kiệt dừng lại lấy ra xem thì đó là âm báo tin nhắn, chủ yếu là tin của nhóm của tiệm bánh và một vài tin nhắn khuyến mãi của tổng đài.

Vừa ấn vào nhóm tiệm bánh, cuộc thảo luận của họ nói về một bài báo nào đó. Thấy có sự xuất hiện của Lý Thế Kiệt, cả nhóm liền chuyển sang chủ đề khác.

Lâm Gia Huy: Ông chủ trở lại rồi mọi người!

Lê Nhã Trân: Ông chủ.

Nhã Phương: Anh Kiệt.

Lâm Gia Huy: Bọn em đọc được báo nói bà chủ bị thương phải nhập viện. Bà chủ có sao không ông chủ?

Lý Thế Kiệt: Cô ấy không sao. Cảm ơn mọi người đã quan tâm.

Lê Nhã Trân: Vậy khi nào anh quay trở lại đây?

Lâm Gia Huy: Cái chị quản lý này. Thời khắc này người ta phải ở bên vợ mình chứ! Đúng không ông chủ?

Trần Minh Trung: Ừ. Gia Huy nói đúng đó. Bây giờ là thời gian vàng để vun đắp tình cảm vợ chồng.

Lê Nhã Trân: Hai cậu thì biết cái gì mà nói chứ?!

Lưu Gia: Cậu khoẻ chứ?

Lý Thế Kiệt: Tôi không sao. Chỉ bị thương ngoài da thôi.

Lâm Gia Huy: Cái gì? Ông chủ bị gì sao? Ông chủ! Anh bị gì hả?

Lê Nhã Trân: Cậu đọc báo thì đọc kỹ một chút đi. Người ta nói bà chủ bị bắt cóc nên mới nhập viện nên có thể ông chủ cũng bị thương gì đó. Động não lên đi.

Lâm Gia Huy: Xin lỗi, được chưa. Là do em đọc không kỹ.

Cả nhóm liền gửi liên tục các hàng mặt cười. Đúng lúc này lại có một tin nhắn đến.

Nhã Phương: Thân là nhân viên, tôi xin trịnh trọng để nói với ông chủ. Anh nên về tiệm quản lý và yên ổn ở đây đi. Anh đi đâu cũng đều bị thương cả.

Cả nhóm liền phì cười. Lý Thế Kiệt cũng mỉm cười. Anh không nhắn tin trả lời, cũng không tiếp tục xem nữa.

Cất điện thoại vào túi, Lý Thế Kiệt đi thẳng ra bãi xe. Trịnh Thu Cúc đã tỉnh lại và có Trịnh Thu Thảo ở bên cạnh nên anh cũng yên tâm mà về nhà nghỉ ngơi rồi.

Cùng lúc đó, Ông Hùng vừa rửa tay sạch sẽ trong nhà vệ sinh đi ra. Ông ta tiến đến bên cạnh giường, nắm lấy tay con gái, nhỏ giọng nói: "Con gái. Ba đã tìm được kẻ đã hại con thành ra như vậy rồi."

Cô gái vẫn nằm im bất động trên giường, nhịp thở đều đều ổn định.

Ông Hùng giơ một tay lên xoa đầu cô gái: "Ba có nhờ dì con đến đây chăm sóc cho con. Mấy tháng tới có lẽ ba sẽ không đến đây thăm con được. Nhưng mà con yên tâm, khi nào xong việc, ba sẽ quay trở lại. Ba hứa. Con cũng hứa với ba là tới lúc đó, con cũng phải tỉnh lại đấy."

Mục tiêu đã xuất hiện trước mặt, Ông Hùng cảm thấy đã đến lúc đưa mục tiêu vào trò chơi của ông ta rồi.