Ánh nắng vàng đã dần dịu đi chiếu từ tít tận phía Tây sang, xuyên qua khe cửa, hắt thẳng lên khuôn mặt góc cạnh của Lý Thế Kiệt. Cửa sổ ở vị trí tài xế để mở, những cơn gió chiều cứ thế mà theo đó thổi vào làm áo và tóc anh khẽ lay động.
Hai tay vẫn cầm lấy vô lăng, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước. Chiếc xe vẫn lao đi với tốc độ không nhanh cũng không chậm.
Dù có thể bản thân đang chuẩn bị đi vào hang ổ của một ông trùm nào đó, phải có kế hoạch cụ thể để bản thân có thể ra vào an toàn nhưng, trong đầu Lý Thế Kiệt vẫn không ngừng nghĩ đến Trịnh Thu Cúc. Không phải những khoảnh khắc cả hai cùng trải qua, vì nó luôn hiện diện trong đầu anh, nhưng hiện tại, anh đang nghĩ đến một vấn đề khác.
Trịnh Thu Cúc là một cô gái độc lập, mạnh mẽ, thành công là điều mà ai cũng biết, báo chí, giới truyền thông cũng đã đề cập đến vấn đề đó. Nhưng con người thật của cô, một con người cũng có phút yếu lòng đó lại không ai biết đến. Dù trước khi làm bất cứ chuyện gì, cô luôn suy nghĩ thật kỹ để sự sai sót không thể xảy ra nhưng ở một số phương diện, cô lại rất cứng đầu và không nghe theo lời anh.
Không biết như thế nào, trong lòng Lý Thế Kiệt bất chợt xuất hiện một nỗi lo vô hình. Nó xuất hiện như cách mà bỗng một ngày bạn nhận được cuộc gọi báo rằng mình trúng thưởng trong khi bản thân không tham gia bất kỳ chương trình nào vậy.
Lý Thế Kiệt lo cho Trịnh Thu Cúc. Cô luôn chọn cách đối nghịch với anh để tỏ rõ thái độ rằng bản thân cô không thích, không ưa gì anh.
Nếu như Lý Thế Kiệt chọn cách nói thẳng cho Trịnh Thu Cúc nghe rằng chính anh là người đã cứu cô hôm ở đại học W thì cô có tin hay không? Hay cô sẽ viện đủ thứ lý do lý trấu để bác bỏ nó? Liệu cô có thay đổi cách nhìn về anh hay hay vẫn chỉ càng thêm căm ghét anh hơn thôi?
Câu hỏi đó như sợi dây từ từ thắt nút lại. Nguyên nhân khiến nó thắt nút lại là gì? Chính là Trịnh Thu Cúc. Người ta thường nói nút thắt đó để người tạo ra tháo gỡ, nhưng nút thắt này lại nằm trong Lý Thế Kiệt, mà người tháo nó không phải là anh, mà chính là người vợ trên danh nghĩa của anh bây giờ, Trịnh Thu Cúc.
Liệu cô có sẵn lòng giúp đỡ Lý Thế Kiệt gỡ nút thắt này ra không? Câu trả lời là…
Nó mãi mãi chỉ mang một dấu chấm hỏi to đùng. Mãi mãi không có lời giải đáp.
Dù bây giờ có nghĩ đến trường hợp này đi nữa nhưng Lý Thế Kiệt vẫn không đủ can đảm để tiết lộ sự thật này với Trịnh Thu Cúc. Anh không biết điều gì lại khiến mình trở thành một người không can đảm như vậy.
Có phải anh sợ đánh mất cô không?
Cũng không hẳn. Lý Thế Kiệt biết với một người thông minh như Trịnh Thu Cúc thì không sớm thì muộn, chắc chắn cô cũng thắc mắc hoặc có nhiều suy nghĩ khác nhau về nguyên nhân tại sao anh lại xuất hiện ở trường đại học W, chưa kể đến còn bịt mặt. Nếu như lúc đó cô hỏi thì anh chỉ biết cứng họng, không biết giải thích như thế nào.
Trịnh Thu Cúc càng biết nhiều chuyện thì sự nguy hiểm đang rình rập cô cũng tỉ lệ thuận theo đó mà tăng lên. Không dừng lại ở đó, đôi khi nó còn ảnh hưởng lên người nhà của cô nữa.
Những chuyện chưa xảy ra và không muốn nó xảy ra, vậy thì cứ im lặng để nó tự mình chìm vào quên lãng.
Chiếc ô tô chậm rãi rẽ vào con đường nhánh, di chuyển với tốc độ vừa phải và dừng chân trước một bãi đất trống, bên cạnh là vài ngôi biệt thự lớn nhỏ khác biệt nhau. Vẫn theo thói quen thông thường, để tránh người ta phát hiện ra nên Lý Thế Kiệt chọn đỗ xe ở đây.
Anh thở dài một hơi, tạm thời gạt chuyện về Trịnh Thu Cúc sang một bên. Trước mắt anh vẫn còn một chuyện lớn hơn cần phải lo nữa.
Anh có thể không lo, nhưng nếu làm vậy, Trịnh Thu Cúc sẽ lo và đích thân giải quyết chuyện này. Nếu cô tự mình đưa mình vào nguy hiểm, anh có thể không lo sao?
Lý Thế Kiệt tựa người lên ghế, gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, mắt vẫn dán chặt về phía ngôi nhà có sòng bài ẩn giấu bên trong ở phía bên phải cách đây gần một trăm mét. Dù chỉ thấy nó rất nhỏ nhưng, vẫn có thể thấy được.
Cửa nhà đóng lại - hay nói chính xác hơn là khép hờ, chỉ chừa lại một khoảng nhỏ chưa đến nửa đốt ngón tay. Khác với lần trước khi Lý Thế Kiệt đến đây, bây giờ trước ngôi nhà đó đã mở thêm một quán cà phê lề đường, bàn ghế nhựa trải đầy trên vỉa hè, chắn hết cả đường, nếu muốn vào ngôi nhà ngôi nhà đó thì phải lách qua mấy bàn ghế của quán.
Quán khá vắng vẻ khi chỉ có hai người khách đi cùng ngồi ở gần cửa ra vào, còn lại đều là bàn trống cả. Chủ quán là một người tầm hai mươi chín, ba mươi tuổi đang ngồi sau chiếc xe pha chế, cúi đầu vào chiếc điện thoại được anh ta lật ngang và sử dụng hai ngón tay cái để di chuyển trên đó. Nhìn hành động cũng biết hơn chín mươi phần trăm người chủ đang chơi game.
Thoạt nhìn ba người họ không có gì là lạ nhưng khi nhìn kỹ lại, Lý Thế Kiệt cảm thấy có sự khác thường. Hai người khách và chủ quán đó cứ tạo cho người khác cảm giác không tự nhiên. Anh vẫn không thể nói ra được nó gì cho đến khi nhìn thấy mặt của một trong số những vị khách ở đó.
Chính là tên anh đã tấn công trong hẻm cùng nhóm học sinh cá biệt hút thuốc. Vậy thì Lý Thế Kiệt có thể chắc chắn ba người này chính là côn đồ, nhưng sự xuất hiện của quán cà phê này là…
Lý Thế Kiệt cũng đoán ra được phần nào nguyên nhân sâu xa phía sau của quán cà phê này được hình thành. Có thể quán cà phê này được mở ra để làm bù nhìn, che mắt cảnh sát để họ không chú ý đến khu vực này, và lại càng tiện hơn cho việc canh gác khi giả làm khách và chủ quán. Đặc biệt là chủ quán, chỉ việc hóa thân vào nhân vật đó thì có thể ngồi đó suốt, nhìn qua lại khắp con đường, nếu thấy có gì không ổn thì có thể chạy vào báo tin ngay.
Một kế hoạch khá tinh vi và đáng được khen ngợi của những người mở sòng bài này. Nhưng khi đối mặt với Lý Thế Kiệt, anh có thể dễ dàng phát hiện ra chút gì đó bất thường ngay. Nếu là cảnh sát, chắc chắn anh sẽ dẫn theo đám cấp dưới của mình tấn công vào sòng bài này ngay để triệt hạ nó. Sau đó có thể sẽ lên báo hoặc tin tức truyền hình với những nội dung như: Cảnh sát vừa triệt phá đường dây đánh bài có quy mô lớn đến hàng trăm tỷ; Phát hiện đường dây đánh bạc và… Đủ mọi loại cách thức để lan truyền thông tin này.
Có tên bị Lý Thế Kiệt đánh thì chắc chắn bây giờ anh không thể nào đi thẳng vào trong đó được. Anh quay người, lấy túi đồ ở phía hành ghế sau mà anh đã chuẩn bị từ trước lên.
Không suy nghĩ nhiều mà Lý Thế Kiệt thay cho mình một bộ quần áo không quá sang trọng, cũng không quá là "nghèo". Anh lấy một vài vật dụng chuyên dùng cho trang điểm ra, chỉ vài phút đã khiến khuôn mặt của mình già hơn so với độ tuổi rất nhiều và như biến thành một con người khác vậy.
Đẩy cửa bước xuống, Lý Thế Kiệt nhìn ngang ngó dọc một lúc, thấy không ai để ý, anh mới bắt đầu tiến đến gần sòng bài ngầm đó. Đảo quanh một vòng, sau cùng anh chọn cách vào thẳng quán cà phê, ngồi ở vị trí gần chủ quán nhất và gọi một ly cà phê đen thông thường nhất.
Khoảnh khắc Lý Thế Kiệt bước vào, khoé mắt anh cũng phát hiện hai người khách đó cũng nhìn chằm chằm về phía này. Nhưng khi tầm mắt anh lia đến, họ lại vờ nói chuyện cùng nhau. Mọi hành động nhỏ của họ đều lọt vào mắt của anh cả.
Thấy chủ quán vẫn không có động tĩnh gì, tên bị anh đánh đã lên tiếng gọi chủ quán bán nước cho khách và không quên cằn nhằn vài câu về thái độ phục vụ. Thấy bọn họ như vậy, Lý Thế Kiệt rất muốn cười và nói họ có thể đi đóng phim. Nhưng không. Đó chỉ là suy nghĩ của anh và nó không được thốt ra nếu như giải quyết chuyện kia.
Chủ quán lập tức đặt điện thoại sang bên, cười nói xin lỗi Lý Thế Kiệt và pha ngay cho anh một ly cà phê đen. Lý Thế Kiệt cũng thuận theo, họ đã diễn, cầm ly cà phê lên uống một ngụm. Không thơm mùi cà phê và đắng nghét, cứ như quán này không chi khoảng tiền vào mua đường vậy.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại của Lý Thế Kiệt reo lên làm thu hút sự chú ý của ba người họ. Anh biết họ đang nhìn mình, anh cũng chẳng quan tâm mà lấy di động ra nghe máy. Đã đến lúc anh diễn cho họ xem.
Nội dung cuộc gọi đến… không có gì cả. Tiếng chuông vang lên là do Lý Thế Kiệt đã cài đặt báo thức từ trước cho kế hoạch này của mình. Anh cố ý nói hơi lớn vào điện thoại với nội dung mình chỉ vừa gỡ lại được một vài ván của sòng bài kia, vậy mà sòng bài kia tự nhiên lại không hoạt động nữa. Anh còn dùng nhiều từ chửi tục để thể hiện sự bức xúc của mình.
Mải nhìn về phía trước thì bất chợt có bóng người ngồi xuống đối diện với Lý Thế Kiệt. Là ông chủ quán cà phê "bù nhìn" kia. Anh ta ra hiệu cho anh cứ tiếp tục nghe điện thoại rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Anh cười thầm trong bụng, vậy là anh ta đã trúng kế.
Kế hoạch của anh là hoá thân thành một con nghiện cờ bạc để thu hút sự chú ý của họ và mình có thể đường đường chính chính đi vào sòng bài như, một con bạc. Và anh đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của họ.
Đâu ai lại không muốn có thêm con bạc vào sòng bạc mình chơi, đúng không?
Có thêm nhiều con bạc thì họ sẽ càng có thể nhiều tiền hơn nữa. Ban đầu họ sẽ để người chơi thắng một vài ván, có thể nhiều hơn một chút nhưng bằng một cách thức nào đó, họ sẽ lấy lại tất cả số tiền họ đưa bạn và lấy luôn cả phần mang theo trong người bạn. Sau đó sẽ bắt đầu việc cho vay tiền với lãi suất cắt cổ lên đến gần hai trăm phần trăm.
Ánh nắng đã dịu đi, xe cộ qua lại trên đường cũng dần trở nên tấp nập, nhưng cũng ít ai chú ý đến quán cà phê này. Thỉnh thoảng có một vài nhóm học sinh tan học đi ngang qua nhưng ánh mắt của bọn trẻ và thanh thiếu niên đó đã bị thu hút bởi những bảng hiệu lớn của những quán cà phê, trà sữa nhượng quyền có tiếng trong nước.
Con đường khá ồn ào nên dường như cũng khó ai nghe thấy cuộc trò chuyện. Sau khi Lý Thế Kiệt vừa cúp máy, ông chủ quán cà phê hơi ngoài người về trước nhìn anh, nói: "Hình như anh đang bức xúc chuyện không được đánh bài thì phải?"
Lý Thế Kiệt cũng thuận theo đà, hơi bực bội nói: "Thế thì đã sao?"
"Không, không sao cả." Ông chủ quán cười cười: "Tôi nghe anh nói qua điện thoại không được đánh bài thì phải? Vậy anh đã tìm được chỗ mới chưa?"
"Chuyện tôi tìm được thì có liên quan gì đến cậu không?" Lý Thế Kiệt biết ý đồ của anh ta là gì.
"Đúng là cũng không liên quan thật, nhưng tôi có thể giới thiệu anh đến một sòng bài."
Lý Thế Kiệt cười thầm. Song anh vẫn tỏ vẻ bình thản: "Giới thiệu tôi đến sòng bài?" Anh cười ngặt nghẽo: "Thật hay đùa vậy? Bây giờ nhiều lừa đảo lắm."
Ông chủ quán cười cười: "Tôi nói thật. Không tin tôi có thể dẫn anh đi, nó ở ngay trong đây thôi." Anh ta chỉ tay vào ngôi nhà.
Lý Thế Kiệt quay đầu nhìn, ngờ vực hỏi: "Cậu không lừa tôi chứ?"
"Nếu là sòng bài khác thì tôi không biết. Nhưng chỗ chúng tôi không có cho sự lừa đảo. Anh có thể vào chơi thử. Chỗ chúng tôi luôn hoan nghênh những người mới."
Lý Thế Kiệt thầm nghĩ: Đương nhiên phải hoan nghênh vì nó sẽ trở thành con nợ cho họ thu tiền.
"Được thôi." Anh gật đầu.
Ông chủ quán đào mắt nhìn xung quanh, thấy không ai để ý liền ra hiệu với hai người "khách" ngồi ở phía sau. Hai người họ liền tiến lên trước như để thu hút tầm nhìn người khác, còn anh ta đi mở cửa ngôi nhà kia chỉ đủ cho một người đi vào. Sau khi bước vào trong, anh ta ra hiệu Lý Thế Kiệt đi theo. Có cơ hội vào trong, anh liền đứng dậy theo sau.
Phải mất vài giây Lý Thế Kiệt mới có thể quen với bóng tối bên trong. Anh đảo mắt một lượt, xuống quanh cứ như là một công xưởng bị bỏ hoang. Bên phải để gần hai mươi chiếc xe máy, còn bên trái chất đầy nhiều máy móc sản xuất bám một lớp bụi dày.
Ông chủ đứng lại trước một cổng sắt bên trong. Anh ta gõ nhẹ vài cái lên đó theo một nhịp nhất định, sau đó lại nói một câu gì đó. Lý Thế Kiệt không hiểu anh ta đang nói gì, chỉ thấy vài giây sau cánh cửa sắt mở ra. Ông chủ liền dẫn Lý Thế Kiệt vào trong.
Một gian phòng rộng mười mét vuông, phía bên phải và đôi diện đều có cửa. Năm, sáu người đàn ông ngồi đó đánh bài, họ chỉ liếc nhìn Lý Thế Kiệt một cái khi anh tiến vào rồi lại quay về cuộc chơi của mình.
Ông chủ quán lại đứng nói gì đó với một người, sau đó anh ta đưa anh đến của đối diện rồi mở ra. Anh ta ra dấu hiệu mời Lý Thế Kiệt. Anh tiến vào trong liền bị tiếng ồn bên trong như những cú đấm dọng thẳng vào màng nhĩ. Cánh cửa đóng lại phía sau lưng, Lý Thế Kiệt chỉ còn nghe được tiếng chúc anh chơi vui vẻ rồi không thấy bóng dáng của ông chủ quán đâu nữa.
Lý Thế Kiệt chậm rãi bước từng bước vào trong, quan sát từng nơi trong sòng bài này. Có rất nhiều con bạc đang ngồi ở nhiều bàn với nhiều thể loại chơi khác nhau. Người thì vui vẻ hú hét vì thắng, người thì vò đầu bứt tai vì thua tiền. Nhưng điểm khiến anh chú ý nhất là những con bạc khác ra về không đi bằng lối vào mà anh vừa đi mà đi một hướng khác. Chắc chắn có công sau, anh nghĩ.
Chọn đại một bàn chơi để người ta không nghi ngờ. Lý Thế Kiệt vừa chơi nhưng sự chú ý của anh vẫn đảo quanh cả sòng bài. Anh không có thân phận là cảnh sát nên càng có thể chơi một cách tự nhiên hơn mà không lo về sở bị khiển trách. Bây giờ trông anh như một con bạc thật sự. Thắng anh cười khoái trá, thua thì đưa tay ôm đầu.
Đúng lúc này, cánh cửa văn phòng nằm ở một góc mở ra khiến Lý Thế Kiệt không khỏi nhìn sang. Từ lúc bước vào tới giờ, anh đã nhìn thấy văn phòng này. Nó đã sáng đèn. Theo như kinh nghiệm anh đi nhiều sòng bài lớn nhỏ khác nhau trước kia khi làm nhiệm vụ thì những văn phòng này thường là nơi quan sát của tên cầm đầu chỗ này. Ở một sòng bài nhỏ như vậy, Lý Thế Kiệt biết chắc sẽ không có phòng VIP hay bất cứ phòng nào tương tự.
Lý Thế Kiệt hơi khựng lại vài giây nhưng chỉ trong chớp nhoáng đã khôi phục lại như ban đầu, tiếp tục ván bài của mình. Người đàn ông bước ra từ văn phòng đi cùng hai tên đàn em trái phải hai bên chính là người mà anh đã khống chế ở nhà hàng khi ông ta cố quấy rầy Trịnh Thu Cúc. Cổ ông ta vẫn còn dán băng dính che lại vết thương anh đã gây ra.
Ông ta vừa đi vừa nói gì đó, đến lúc ngang qua bàn của Lý Thế Kiệt, anh nghe rất rõ ông ta nói gì. Nội dung cuộc đối thoại có nhắc đến Trịnh Đức Thành và cô chị gái xinh đẹp của cậu ta. Ông ta còn nói đêm nay sẽ trả đủ tất cả những gì mà họ đã gây ra ở nhà hàng.
Chỉ vài câu đơn giản lọt vào tai Lý Thế Kiệt đã đủ để chứng minh ông ta chính là người đã bắt Trịnh Đức Thành và uy hiếp Trịnh Thu Cúc. Đợi ông ta rời đi một lúc, Lý Thế Kiệt mới nhân cơ hội này chuồn ra khỏi sòng bài như một bóng ma, không một ai để ý đến.
Anh nghĩ: Người bắt cóc Trịnh Đức Thành là ông ta, sau đó gửi tin nhắn đến đe doạ Trịnh Thu Cúc, chỉ có thể chắc chắn một điều, người chuyện trả thù ra, ông ta còn có ý đồ xấu với cô.
Lý Thế Kiệt tự nhủ với bản thân, dù bằng bất cứ giá nào, biện pháp nào, anh sẽ ưu tiên sự an toàn của Trịnh Thu Cúc đầu tiên. Sau đó những chuyện khác mới tính sau.
Lối ra sòng bài dẫn ra con hẻm sau gần đó chất đầy rác. Hầu như không có ai đi qua khu vực này, nó gần như bị bỏ hoang hoàn toàn. Men theo con hẻm, Lý Thế Kiệt đi một vòng về phía trước, tiến đến bãi đất trống cách đó hơn trăm mét rồi leo lên xe.
Lý Thế Kiệt cởi bỏ lớp hóa trang, khởi động xe quay về. Anh cảm thấy mình vẫn nên nói chuyện với Trịnh Thu Cúc trước khi giải quyết chuyện của Trịnh Đức Thành. Anh lấy điện thoại ra xem thì phát hiện tin nhắn John Davis để lại, henn anh đến quán cà phê gần trung tâm ngoại ngữ.
Lý Thế Kiệt đứng trước cửa quán cà phê thì trời cũng nhá nhem tối. Ánh mặt trời vẫn cố toả ra ánh sáng yếu ớt trước khi bản thân bị nuốt chửng hoàn toàn.
John Davis ngồi ở cạnh bức tường kính, hướng ra đường lớn. Vừa thấy Lý Thế Kiệt, anh ta liền vẫy tay.
Ngay khi Lý Thế Kiệt vừa ngồi xuống, John Davis đã xoay màn hình máy tính qua cho anh xem, đồng thời nói: "Ông ta tên là Thành Long, 56 tuổi. Cầm đầu băng đảng Hắc Long. Băng đảng Hắc Long thuộc một trong những băng đảng lớn nhất giới giang hồ trong thành phố E. Khu vực phát ra địa chỉ IP đó chính là khu vực thuộc quyền quản lý của ông ta."
Lý Thế Kiệt chăm chú xem từng thông tin. John Davis ở phía đối diện nói tiếp: "Tôi vừa gửi mấy thông tin này qua cậu rồi đấy."
Nói xong, thấy Lý Thế Kiệt vẫn không trả lời nên John Davis im lặng. Không biết anh ta nghĩ gì, một lúc sau lại hỏi: "Mà tôi cứ cảm thấy ông ta quen quen làm sao ấy. Hình như gặp ở đâu rồi thì phải."
Khoé môi Lý Thế Kiệt cong cong: "Sao không quen được, cậu biết ông ta mà."
"Tôi biết ông ta?" John Davis cau mày nhìn người đối diện: "Lúc nào chứ? Tôi đâu nhớ mình có tiếp xúc với ông ta đâu."
Lý Thế Kiệt lấy điện thoại ra xem, sau đó gửi một tin nhắn đi. Anh nói: "Cậu không nhớ lần chúng ta gặp Trịnh Thu Cúc ở nhà hàng sao?"
"Ờ nhà hàng?" John Davis lặp lại. Anh ta ngẫm nghĩ một lúc rồi bật thốt lên: "À phải rồi. Ông ta chính là cái thằng kiếm chuyện với chúng ta."
"Trí nhớ cũng không tôi nhỉ?"
John Davis biết sau câu nói này của Lý Thế Kiệt chắc chắn cũng không phải câu gì hay ho: "Cậu lại muốn nói gì nữa đây?"
"Không có gì." Lý Thế Kiệt đứng dậy, cất điện thoại vào túi: "Cứ vậy trước đi. Bây giờ tôi còn có việc cần xử lý."
"Việc xử lý" Lý Thế Kiệt nói ở đây, John Davis biết ý nghĩa của nó. Anh ta gật đầu: "Vậy cậu đi cần thân. Có chuyện gì nhớ gọi cho tôi."
Lý Thế Kiệt bật cười: "Đương nhiên rồi. Tôi sẽ còn làm phiền cậu dài dài đấy."
Nói xong, Lý Thế Kiệt vừa định quay người bước đi thì nghe John Davis gọi giật lại. Anh ta nói: "Cậu đừng quên cậu còn thiếu tôi bữa cơm ở nhà hàng năm sao kia đấy."
"Được thôi. Nhưng tôi phải còn sống đã."
"Đừng có nói bậy. Cậu mà chết tôi cũng đào mồ cậu lên để đòi."
"Được, được." Lý Thế Kiệt cười: "Vậy tôi đi đây. Ở nhà đợi tin tôi."
Nói đoạn, Lý Thế Kiệt quay người đi thẳng ra xe.
Anh giơ tay xem đồng hồ. Nếu bây giờ xuất phát đến điểm hẹn có thể sẽ đến đúng giờ nhưng…
Lý Thế Kiệt quyết định tìm Trịnh Thu Cúc trước.