Tám giờ ba mươi hai phút sáng.
Thông thường vào khung giờ này, Trịnh Thu Cúc đáng lý ra đang ở công ty, không cần biết đó có là ngày cuối tuần hay ngày thường đi nữa.
Bây giờ cô không đi làm mà vẫn ngồi trên giường, tay cầm điện thoại, nét mặt khó coi cũng đủ để Lý Thế Kiệt biết được có chuyện không hay đã xảy ra rồi.
Lý Thế Kiệt tiến đến cạnh mép giường, ngồi cạnh Trịnh Thu Cúc làm tấm nệm hơi lún xuống.
Nếu là mọi khi, ở khoảng cách này, nếu không bị tát thì chắc chắn anh cũng bị cô mắng té tát.
Nhưng hôm nay lại khác hoàn toàn, cô vẫn thần người ra đó mà chẳng mảy may gì đến anh.
Khoảnh khắc bàn tay to lớn của Lý Thế Kiệt chuẩn bị chạm đến chiếc điện thoại, Trịnh Thu Cúc mới bừng tỉnh.
Cô lập tức đưa tay sang chỗ khác để anh không lấy được.
Đây là vật riêng tư của cô, sao có thể để cho người khác xem được?
Và đặc biệt là anh thì càng không thể.
Nào ngờ tay Lý Thế Kiệt nhanh hơn.
Anh liền chộp lấy chiếc điện thoại.
Tay Trịnh Thu Cúc cầm chặt điện thoại, còn tay anh bao lấy ở bên ngoài.
Cô cố giằng lại nhưng không thể, sức anh quá mạnh, đã vậy còn siết chặt thêm chút làm ngón tay cô bị đè vào mép điện thoại hơi đau.
"Buông ra!" Trịnh Thu Cúc hung dữ hét lên.
Cô trợn trừng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt không mấy để tâm ấy của anh.
Ánh mắt giận dữ cùng tiếng hét khá lớn, nếu ở công ty thì rất nhiều người giật mình kinh hãi, không dám làm gì nữa trước mặt Trịnh Thu Cúc, thậm chí là cử động.
Nhưng với Lý Thế Kiệt thì khác.
Anh vờ như không nghe thấy, tiếp tục giằng lấy điện thoại từ tay cô.
Trịnh Thu Cúc vẫn quyết nắm chặt không buông dù ngón tay mình đã rất đau, nhưng cô vẫn nhăn mặt quyết giành lại.
Không một động tác thừa, không chút do dự, Lý Thế Kiệt liền dùng tay còn lại đẩy Trịnh Thu Cúc nằm xuống giường khiến cô giật bắn mình.
Anh ghì chặt, đè cô xuống thân mình.
Trịnh Thu Cúc không chịu thua, cố giãy giụa kịch liệt hơn nữa nhưng cũng vô ích.
Lý Thế Kiệt đã khóa chặt cả cơ thể của cô.
Anh giật lấy điện thoại từ tay cô mới phát hiện ngón tay cô đã hơi đỏ lại.
Trong lòng chỉ dấy lên lòng thương xót vài giây, anh liền gạt sang một bên, mở màn hình lên xem nội dung bên trong.
Anh hơi khựng lại khi thấy một bức ảnh cùng dòng nhắn lồ lộ trên màn hình điện thoại.
Nội dung đoạn tin nhắn kia là điểm hẹn và khung giờ cùng với một số tiền khá lớn.
Không cần suy nghĩ nhiều, đây chắc chắn là bắt cóc tống tiền.
Và yêu cầu cuối cùng cũng như những vụ bắt cóc khác: bắt Trịnh Thu Cúc phải đi một mình đến đó và không được báo cảnh sát.
Còn bức ảnh là hình Trịnh Đức Thành bị trói chặt tay chân lại, nằm gục ở một góc.
Dù chất lượng ảnh không tốt nhưng vẫn có thể thấy được máu và vết thương trên người cậu ta rất nhiều.
Cậu ta đã bị đánh đập rất dã man.
Trịnh Đức Thành đã bị bắt cóc!
Ai có thể bắt cóc cậu ta được kia chứ?
"Trả điện thoại cho tôi! Anh có thấy mình quá đáng lắm không hả? Tự ý xem điện thoại của người khác! Ba mẹ không dạy anh à?" Trịnh Thu Cúc phía dưới vẫn trừng mắt hét lớn.
Cô nói ba mẹ không dạy anh, ngụ ý nói anh mất dạy.
Lý Thế Kiệt nhất thời đứng hình vài giây, không biết làm gì thêm.
Nếu xét về mặt lý, đúng thật là anh mất dạy.
Nhưng không phải ba mẹ không dạy anh mà là họ không thể nào dạy được nữa.
Nhưng Lý Thế Kiệt vẫn được dạy bảo đàng hoàng từ người chú của mình, nếu không làm sao có được một Lý Thế Kiệt như ngày hôm nay?
Lý Thế Kiệt không giận - nếu là người khác nhiều khi đã bị anh tiễn họ xuống mồ từ lâu rồi.
Anh hơi nới lỏng ra cho Trịnh Thu Cúc, cô mới có thêm một chút không gian.
Nhưng cô vẫn như con chim nằm trong lồ ng, vẫn bị anh khóa không sao thoát ra được.
Anh hơi ngả người, áp sát mặt mình vào mặt Trịnh Thu Cúc, giọng nhỏ lại như thì thầm: "Để tôi giúp cô điều tra chuyện này.
Cô đừng nghe theo lời của họ mà một mình đến đó, nguy hiểm lắm.
Nghe chưa?"
Trịnh Thu Cúc quay mặt đi chỗ khác, tỏ rõ ý không muốn nghe lời anh nói, cũng không thèm trả lời.
Có lẽ vì cả hai đang trong tư thế khá nhạy cảm này hoặc cũng có thể vì nhiều nguyên nhân khác nữa.
Lý Thế Kiệt không ép cô phải trả lời mình ngay.
Anh biết chắc chắn cô đã nghe thấy, chẳng qua không muốn lên tiếng mà thôi.
Anh buông cô ra, rời khỏi giường, đi thẳng vào trong nhà tắm mà không hề để ý đến luật lệ ưu tiên cô sử dụng nữa.
Trịnh Thu Cúc cũng không càm tâm trạng đâu mà đôi co với anh những chuyện này.
Cô ngồi dậy, mặt hơi ửng đỏ vì chuyện xảy ra khi nãy với Lý Thế Kiệt và trong lòng vẫn còn nhiều nút thắt khi biết tin em trai mình đã bị bắt cóc.
Cô rất yêu quý em trai của mình? Câu trả lời này chỉ có một mình Trịnh Thu Cúc mới biết được.
Ngày cuối tuần, ngoài việc đi chơi ra cũng có khá nhiều phụ huynh tận dụng khoảng thời gian lý tưởng này để đưa con mình đến những trung tâm ngoại ngữ bổ sung thêm kiến thức dù… những đứa trẻ đó không thích cho lắm.
Trung tâm ngoại ngữ của John Davis giảng dạy cũng không ngoại lệ.
Mười một giờ sáng.
Các học sinh trong trung tâm đeo những chiếc cặp đủ hình thù nhỏ nhỏ xinh xinh chạy ra khỏi cổng trung tâm, đến bên cạnh ba mẹ của mình.
Khung giờ tan học này khiến khuôn viên phía trước trung tâm rất nhanh đã động nghẹt, có chút hỗn loạn nhưng lại có chút gì đó thân thuộc.
Trước khi đến đây Lý Thế Kiệt có gọi điện báo cho John Davis trước.
Qua điện thoại, anh chỉ kể cho John Davis nghe sơ bộ về tình hình, nội dung của cuộc gặp mặt hôm nay.
Anh ta cũng không nói gì mà lập tức hẹn anh vào trưa nay.
Trong đầu Lý Thế Kiệt cũng nghĩ đến những khả năng dẫn đến việc Trịnh Đức Thành bị bắt.
Nhưng hầu như mọi khả năng bác đều bị bác bỏ, chỉ còn lại một khả năng duy nhất.
Liệu chuyện này có liên quan đến sòng bài mà Trịnh Đức thành bị ném từ trong đó ra không?
Dù đây chỉ là suy đoán nhưng cũng không phải không có căn cứ.
Dựa vào động cơ như tên đàn em kia bị anh đánh trong hẻm cũng đủ để bắt cóc Trịnh Đức Thành.
Đây chỉ là những suy đoán nên Lý Thế Kiệt vẫn muốn gặp John Davis trước khi có bước tiếp theo trong kế hoạch.
Một người đàn ông bước ra từ trung tâm ngoại ngữ.
Anh ta đảo đôi mắt xanh của mình tìm kiếm một lượt bên trong nhóm người nhốn nháo bên ngoài.
Thấy anh ta, Lý Thế Kiệt vừa định đi đến thì liền dừng lại.
Trước mắt anh, một cô gái chạy đến ôm chầm lấy John Davis và đặt một nụ hôn lên má của anh ta.
Từ vị trí của Lý Thế Kiệt, anh chỉ thấy hai người họ cười nói vì đó, nhưng không biết họ đang nói gì.
Thoạt nhìn trông cô gái này khoảng tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Mái tóc đen dài được buộc gọn ra sau.
Dù số đo ba vòng mắt thường nhìn thấy khác hoàn toàn so với mấy cô bạn gái trước kia của John Davis nhưng cũng không đến nỗi quá tệ.
Dáng người cô ấy cân đối, nhỏ nhắn, xinh xắn.
Mặc trên người áo thun và quần jean, đi cùng với đôi giày thể thao trông vô cùng giản dị và năng động cùng với gương mặt ưa nhìn được trang điểm rất nhạt.
Vừa định quay đi thì Lý Thế Kiệt thấy John Davis nhìn về phía này.
Anh ta vẫy tay chào Lý Thế Kiệt.
Định quay đi mà bị anh ta nhìn thấy vào chào như vậy, Lý Thế Kiệt cũng đành gật đầu đáp lại lời chào hỏi đó.
John Davis kéo cô nàng bên cạnh len qua hàng phụ huynh đón con bên ngoài đông nghẹt.
Đứng đối diện với Lý Thế Kiệt, John Davis giới thiệu cho hai người quen biết nhau.
Đến lúc này, Lý Thế Kiệt mới nhận ra đây chính là cô bạn gái mà John Davis đã nói với anh, Gia Hân.
Hiện tại cô ấy đang làm y tá ở một bệnh viện quốc tế trong thành phố E.
Màn chào hỏi nhau diễn ra vô cùng ngắn ngủi.
Rất nhanh cả ba đã kéo nhau đi ăn trưa, thoát khỏi cái nắng như thiêu đốt của khung giờ này.
Bữa trưa hôm nay, John Davis chọn một quán ăn tầm trung - cũng có thể gọi là nhà hàng, hoàn toàn sang trọng hơn nhưng vừa ăn thường ngày của anh ta và Lý Thế Kiệt.
Tựa lưng vào ghế xem thực đơn, Lý Thế Kiệt hơi ngước lên nhìn cặp tình nhân đang ngồi đối diện với mình.
Họ đang cùng nhau xem một quyển thực đơn và cười nói điều gì đó.
Nhìn họ, Lý Thế Kiệt nhất thời không biết mình đang cảm thấy như thế nào nữa.
Một phần vì anh với Trịnh Thu Cúc không thể như họ được.
Phần còn lại vì kế hoạch ban đầu của anh không phải đến đây ăn trưa giải trí cùng John Davis, thậm chí là xem anh ta đóng phim tình cảm.
Nhưng nào ngờ đến tận đây, anh ta vẫn chưa nói với anh tiếng nào, chỉ tập trung vào cô bạn gái của mình.
John Davis dường như cũng đoán được suy nghĩ của Lý Thế Kiệt nên từ đầu anh ta đã "đi nước cờ" chặn đường anh.
John Davis nói nếu anh không cùng họ ăn trưa thì anh ta không muốn nghe bất kỳ Lý Thế Kiệt nói nên anh đành nghe theo lời anh ta, miễn cưỡng xem bộ phim tình cảm này.
Và vô tình biến mình thành "con kỳ đà cản mũi" của họ.
Khi gọi xong món, John Davis uống nước lọc nhân viên phục vụ đưa cho mình rồi nhìn sang Lý Thế Kiệt, hỏi: "Vậy chuyện của Trịnh Đức Thành, cậu định xử lý như thế nào?"
Lý Thế Kiệt không lên tiếng.
Anh quay sang nhìn Gia Hân.
John Davis cũng hiểu ý anh muốn nói gì, vội giải thích: "Không sao đâu.
Cô ấy sẽ không kể lại cho ai nghe đâu."
Không sao? Sẽ không kể lại cho ai nghe? Lý Thế Kiệt không thể hiểu nổi tại sao bây giờ John Davis lại thành ra như vậy.
Anh rất muốn mắng nhưng vẫn cố bình tĩnh trở lại, thở dài một hơi rồi nói: "Tôi thấy càng ngày cậu càng hơi lơ là đấy."
Giờ này nhà hàng đã bắt đầu đông người và náo nhiệt.
Dù khá ồn nhưng âm lượng trong câu nói của Lý Thế Kiệt cũng đủ để người đối diện nghe thấy.
Nó như một câu nói đơn giản nhưng với John Davis, anh ta biết tại sao anh lại nói như vậy.
Gia Hân cũng nghe thấy liền tinh ý.
Cô ấy đứng lên, mỉm cười nói với hai người đàn ông mình cần vào nhà vệ sinh rồi xoay người bước đi.
Vừa đi được một bước, John Davis đã nắm tay Gia Hân lại.
Anh ta biết tại sao cô ấy có hành động này, nhưng người ngồi đối diện là Lý Thế Kiệt, John Davis chỉ nói một câu "đợi anh" rồi mới buông tay Gia Hân ra.
Cô ấy mỉm cười gật đầu rồi đi thẳng về phía nhà vệ sinh.
Bốn con mắt của hai người đàn ông dõi theo bóng lưng của Gia Hân đến khi cô khuất dạng sau cánh cửa ở nhà vệ sinh.
John Davis quay sang nhìn Lý Thế Kiệt.
Anh ta biết anh đang nghĩ gì nên nói thẳng: "Gia Hân biết chuyện của chúng ta."
John Davis tưởng Lý Thế Kiệt sẽ dùng những lời lẽ để xúc phạm mình nhưng nào ngờ anh lại bình tĩnh nhìn John Davis, chậm rãi cất giọng hỏi: "Cậu nói cho cô ấy?"
John Davis lắc đầu.
Anh ta nhìn về phía nhà vệ sinh, giọng có chút buồn: "Không.
Ba của Gia Hân trước đây cũng như chúng ta."
"Ba?" Lý Thế Kiệt lặp lại.
Anh hơi cau mày nhìn về phía nhà vệ sinh.
"Phải." John Davis gật đầu: "Gia Hân nói ông ấy đã qua đời trong một phi vụ."
Lý Thế Kiệt thu lại tầm mắt.
Lúc này, nhân viên phục vụ đưa những món nước cả ba gọi lên và lịch sự thông báo món ăn đợi thêm một chút nữa.
John Davis đáp không sao.
Đợi nhân viên phục vụ rời đi, Lý Thế Kiệt mới hỏi tiếp: "Cậu tin những lời Gia Hân nói mà không hề nghi ngờ chút nào sao? Dù chỉ một ít?"
John Davis giơ tay kéo ly nước Gia Hân gọi về vị trí của cô ấy, kéo ly của mình lại gần, hơi nhướng mày nhìn Lý Thế Kiệt, giọng nói vô cùng thản nhiên: "Tại sao tôi phải nghi ngờ cô ấy chứ?"
"Cậu không nghi ngờ Gia Hân tiếp cận cậu vì mục đích khác sao? Bây giờ tôi chỉ đặt ra một giả thiết, lỡ như Gia Hân là người của Rồng Đen thì cậu định xử lý như thế nào?"
Lý Thế Kiệt cảm thấy lo cho người bạn thân của mình khi anh ta sẵn sàng nói hết mọi chuyện cho cô bạn gái mới quen mà không hề nghi ngờ người ta một chút nào cả.
John Davis bực bội đáp lại: "Đó là chuyện của tôi.
Cậu tự lo chuyện của cậu đi." Ý anh ta đang nói đến chuyện của Trịnh Thu Cúc.
Lý Thế Kiệt hiểu anh ta đang nói gì.
Anh vờ như không nghe thấy, nói tiếp: "Tôi không có ý gì khác.
Không có ý chia rẽ cậu với Gia Hân.
Tôi chỉ muốn cậu cẩn thận hơn trong những chuyện của chúng ta.
Tôi không có tư cách để cấm cậu qua lại với cô ấy nhưng, những chuyện của hai ta vẫn nên nói khi không có mặt của cô ấy thì hơn.
Và tốt nhất là không nên chuyện nào cũng kể cho cô ấy nghe."
John Davis vẫn quyết bảo vệ bạn gái của mình: "Gia Hân là một cô gái thông minh.
Cô ấy biết khi nào nên nghe, khi nào không, khi nào nên nói, khi nào im lặng."
Lý Thế Kiệt kéo ly cà phê đen đến trước mặt mình, khuấy đều nó lên: "Cậu tin điều đó?"
"Phải." John Davis gật đầu rất kiên định.
Anh ta nhún vai nói: "Không phải yêu nhau là phải tin tưởng nhau sao?"
Lý Thế Kiệt im lặng không đáp lời.
John Davis nói đúng.
Yêu nhau phải tin tưởng lẫn nhau, có như vậy mới có thể cùng nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời được.
Nhưng cũng không nên đề cập đến vấn đề Gia Hân có phải là người của một tổ chức nào không thì vẫn không nên bàn những chuyện như lên kế hoạch giải cứu và giết người trước mặt cô ấy.
Nó như thông tin cơ mật của quốc gia vậy.
Nếu Gia Hân là một công dân bình thường yêu nước thì sao? Cô ấy sẽ báo cảnh sát.
Dù không có chứng cứ buộc tội nhưng nhóm của họ cũng sẽ bị lọt vào tầm ngắm của cảnh sát.
Như vậy những hành động sau sẽ càng khó khăn hơn nữa.
Lý Thế Kiệt tin với một người thông minh và theo anh lâu như John Davis cũng biết tại sao anh lại nói như vậy.
John Davis cũng không phải kẻ thích giận dỗi.
Anh ta uống kéo ống hút đến hút một ngụm lớn trà chanh rồi nhìn Lý Thế Kiệt: "Vậy bây giờ cậu muốn tôi làm gì?"
Câu hỏi này có thể hiểu theo hai nghĩa.
Một là, theo mục đích ban đầu của cuộc gặp mặt này.
Hai là, John Davis đang hỏi xem nên làm thế nào với Gia Hân.
Nhưng Lý Thế Kiệt biết John Davis không hỏi những chuyện dư thừa vì anh ta chắc chắn hơi ý đầu tiên.
Anh đảo mắt nhìn quanh nhà hàng một lượt, nhỉ giọng đủi để hai người nghe: "Cậu giúp tôi hack vào, truy tìm địa chỉ IP của người gửi tin nhắn đe dọa đến Thu Cúc."
"Chỉ có vậy thôi sao?" John Davis cứ nghĩ sẽ còn phải làm nhiều thứ hơn nữa.
Lý Thế Kiệt gật đầu: "Ừ.
Trước mắt chỉ có vậy."
"Cậu cần gấp không?" John Davis lại hỏi.
Anh ta muốn dời chuyện này ra phía sau.
"Gấp." Lý Thế Kiệt không để ý đến biểu cảm của John Davis.
Anh nhớ lại nội dung tin nhắn trên điện thoại của Trịnh Thu Cúc rồi nói: "Theo lịch hẹn, bọn chúng hẹn Thu Cúc đêm nay ở ngoại ô."
"Cái gì?" John Davis như không thể tin vào những gì tai mình nghe thấy.
Anh ta hơi bức xúc: "Cho thời gian gì gấp vậy? Vậy sao người ta chuẩn bị kịp?"
"Chuyện đó thì tôi không biết." Lý Thế Kiệt cũng biết điều đó nhưng nguyên nhân thì lại không: "Chúng ta cầm lưỡi, còn tụi nó cầm cán nên trước mắt phải nghe theo lời tụi nó thôi."
John Davis gật gù cái đầu của mình.
Im lặng một lúc, không biết đang nghĩ gì, chỉ nghe anh ta hỏi tiếp: "Vậy bây giờ Thu Cúc sao?"
"Tôi nói với cô ấy để tôi lo chuyện này rồi."
"Cô ấy trả lời sao?"
"Cô ấy không nói gì cả."
John Davis như ngớ ra.
Anh ta hơi nhoài người ra phía trước, hạ giọng hết mức có thể nhưng vẫn có thể nghe được: "Vậy sao được, lỡ như, tôi chỉ nói lỡ như thôi.
Lỡ như cô ấy tự ý đi đến đó thì sao?"
"Thu Cúc là người thông minh.
Từng hành động của cô ấy luôn suy nghĩ rất kỹ nên cô ấy biết mình nên làm gì." Lý Thế Kiệt rất tin tưởng Trịnh Thu Cúc.
"Cậu chắc chắn?" John Davis hỏi lại.
"Có lẽ vậy."
Lúc này, nhân viên phục vụ cũng đã bưng thức ăn ra.
John Davis không nói về chủ đề này nữa, anh ta nói mình cần đi vệ sinh rồi đứng dậy rời đi.
Lý Thế Kiệt cũng hiểu tại sao anh ta lại nói như vậy nên cũng không để tâm.
Anh hướng dẫn nhân viên phục vụ đặt đúng thức ăn ở vị trí từng người rồi thong thả đợi cặp đôi kia trở lại.
Cùng lúc đó.
Ở văn phòng công ty của Tập đoàn Trường Thịnh.
Tiếng giày cao gót vang lên theo từng bước đi của Trịnh Thu Cúc.
Sau khi gọi điện cho thư ký của Trịnh Quang, cô được biết ông ta ở lại công ty để dùng bữa trưa nên cô quyết định đến đây gặp thẳng ba mình.
Cô giơ tay gõ lên cửa vài cái.
Bên trong liền vọng ra lại một giọng nói trầm khàn kêu cô đi vào.
Trịnh Thu Cúc không hề do dự.
Cô đẩy cửa bước vào, đóng nó lại phía sau lưng và tiến thẳng đến bàn làm việc của Trịnh Quang.
Ông ta đã cởi áo khoác vest bên ngoài, tay áo sơ mi được sắn lên tới khuỷu tay, đang nhìn máy tính và ăn hộp cơm được in nhãn hiệu của một nhà hàng năm sao.
Đợi Trịnh Thu Cúc ngồi xuống, Trịnh Quang mới ngả lưng lên ghế, cầm hộp cơm lên ăn, đồng thời mở miệng: "Con đến tìm ba có chuyện gì? Không lẽ Thế Kiệt làm con khó chịu sao?"
Chuyện Lý Thế Kiệt làm cô khó chịu, điều đó cứ như cơm bữa.
Nhưng Trịnh Thu Cúc đến đây không phải để nói về vấn đề này.
Cô nói không phải rồi hỏi: "Ba có bận lắm không?"
"Con cứ nói đi."
"Chuyện con đến đây là có liên quan đến Đức Thành." Trịnh Thu Cúc vào thẳng vấn đề.
Trịnh Quang đặt hộp cơm xuống, hơi cau mày nhìn cô con gái lớn của mình: "Đức Thành? Nó lại gây ra chuyện gì à? Lần này nó cần bao nhiêu tiền?"
Trịnh Đức Thành luôn khiến người nhà lo lắng, Trịnh Thu Cúc biết điều đó nhưng lần này khác với những lần trước.
Cô nói: "Nó bị người ta bắt rồi."
"Cái gì?" Trịnh Quang giật mình: "Ai bắt nó?"
"Con cũng không biết nữa." Trịnh Thu Cúc lắc đầu.
Cô lấy điện thoại ra, mở đoạn tin nhắn lúc sáng đưa đến trước mặt Trịnh Quang: "Bọn chúng chỉ gửi cho con tấm ảnh với đòi tiền."
"Đêm nay sao?"
Trịnh Thu Cúc gật đầu: "Có cần báo cảnh sát không ba?"
"Không cần.
Con cứ làm theo điều kiện của tụi nó đi.
Ba sẽ cho người đi theo phía sau bảo vệ con."
Ý Trịnh Quang đã đưa ra thì không có gì có thể thay đổi.
Trịnh Thu Cúc cũng biết tại sao ba mình lại không báo cảnh sát.
Ông ta không muốn báo chí đưa tin về chuyện này vì trong sở cảnh sát, nhiều khi sẽ có người tư lợi cá nhân mà bán tin tức ra ngoài cho đám phóng viên.
Nên những vấn đề nào có thể dùng tiền giải quyết, ông ta đều dùng tiền cả.
"Dạ được." Trịnh Thu Cúc cũng không suy nghĩ nhiều đã đồng ý.
Cô biết những chuyện này cuối cùng cũng phải để mình giải quyết.
Cô cũng không muốn đề cập cho ba mình nghe Lý Thế Kiệt cũng biết chuyện này.
Anh luôn có cách làm riêng của mình.
Cô cũng vậy.
Cuối cùng thì… không biết ai mới là người giải quyết được chuyện này đây..