Hôm sau, Lý Thế Kiệt đến tiệm bánh trễ hơn mọi khi.
Trước đây anh thường đến tiệm bánh vào khung giờ mở cửa hoặc thậm chí là đến sớm hơn. Nhưng kể từ lúc kết hôn với Trịnh Thu Cúc, thời gian làm việc của anh thay đổi tất cả, chuyển thành giờ làm việc linh động.
Ngồi trong tiệm bánh, Lý Thế Kiệt nhất thời ngẩn người suy nghĩ xem rốt cuộc Trịnh Thu Cúc có thể ở đâu được khi về đêm. Kể từ lúc kết hôn, ngoại trừ đêm đầu tiên thì hầu như những đêm khác, Trịnh Thu Cúc đều không ở nhà. Hay nói chính xác hơn là cô sẽ luôn về nhà ăn cơm, về phòng nghỉ ngơi nhưng đến đêm lại bỏ đi. Khi anh quan tâm hỏi xem coi đi đâu thì chỉ nhận được câu trả lời mà anh luôn nghe được: "Chuyện của tôi liên quan gì đến anh?"
Thế nên Lý Thế Kiệt cũng không biết nói gì hơn khi cô cứ suốt ngày cư xử với anh như vậy. Anh cũng từng nghĩ có thể Trịnh Thu Cúc sẽ quay về công ty và ngủ lại ở văn phòng của mình bởi dù sao cô cũng là một phần chủ của công ty này. Nhưng anh cũng từng hỏi bảo vệ tòa nhà thì vẫn không thu được kết quả gì. Người thì nói không biết, người thì nói thẳng với anh rằng cô không có đến đây.
Vậy thì cô có thể đi đâu được kia chứ? Một cô gái đêm hôm khuya khoắt thế này đi một mình trong đêm không phải nguy hiểm lắm sao? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn không thể nghĩ ra được cô có thể qua đêm ở đâu cả.
Hôm nay tiệm bánh đông khách hơn mọi khi, cũng may có Lâm Gia Huy nên công việc cũng có thể suôn sẻ hơn khi cậu ta vô cùng nhanh nhẹn và thành thạo trong công việc của mình.
Lúc rảnh tay, Lê Nhã Trân tiến đến cạnh bàn Lý Thế Kiệt. Anh ngẩng đầu quan sát xem cô muốn làm gì thì nghe cô nói bóng nói gió: "Dạo này em thấy hình như ông chủ của tiệm bánh này hơi lười biếng thì phải."
Lời nói bóng gió của Lê Nhã Trân vừa lọt vào tai, Lý Thế Kiệt biết ngay cô đang nói mình. Anh đặt một chiếc ly ở đối diện mình, tiến tay cầm ấm trà rót vào, hất cằm ra hiệu cho cô: "Ngồi đi."
Đợi Lê Nhã Trân kéo ghế ngồi xuống, Lý Thế Kiệt mới mở miệng nói tiếp: "Hôm nay cô lại muốn nói gì đây? Tăng lương?"
"Em làm cho anh bao nhiêu năm mà anh lại nghĩ em là người như vậy sao?" Lê Nhã Trân hơi bức xúc. Cô không ngờ anh lại nghĩ cô là con người thực dụng như vậy.
Lý Thế Kiệt không để tâm đến câu nói và thái độ của cô mà bình thản hỏi thêm một câu: "Em làm cho tôi lâu như vậy chắc hẳn cô cũng biết tôi nghĩ thế nào mà, đúng không?"
Lê Nhã Trân gật đầu.
"Thế, tôi nghĩ gì?" Thấy vậy, khoé môi Lý Thế Kiệt cong lên, hỏi tiếp.
Lê Nhã Trân hơi ngập ngừng vài giây rồi đáp: "Anh sẽ không nghĩ em là người như vậy."
Lý Thế Kiệt cảm nhận được cô cũng đã biết lỗi sai của mình vì nghĩ anh như vậy. Anh cũng không muốn truy cứu chuyện này làm gì, chuyển sang chủ đề khác: "Vậy hôm nay cô muốn nói gì với tôi?"
Lê Nhã Trân hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Lý Thế Kiệt, hơi dè dặt nói: "Em chỉ thấy hình như càng ngày anh càng không quan tâm đến tiệm bánh này thôi."
"Tôi không quan tâm sao?" Anh hơi cau mày, hỏi lại.
Lê Nhã Trân biết mình nói với chủ như vậy có chút không hay. Cô cúi đầu uống trà, không nói một lời nào.
Đúng là gần đây anh đứng là không để tâm quá nhiều đến tiệm bánh này thật. Kể từ sau khi kết hôn, cuộc sống của anh đã gần như đảo lộn mọi thứ. Hết chuyện này lại đến chuyện kia xảy ra. Sau buổi tiệc bị lên trang nhất các bài báo lại đến chuyện của Trịnh Thu Thảo và Tuấn Đạt. Kế đến anh lại bị Trịnh Quang bắt về tỉnh Q theo Trịnh Thu Cúc và gặp một người trướng mắt, Phạm Hồng Quân. Nên thời gian anh dành cho tiệm bánh này cũng dần ít đi đôi chút.
"Cô cứ nói thẳng đi. Tôi sẽ không vì chuyện này mà làm khó dễ cô đâu. Tại sao cô lại nói như vậy?"
"Tại dạo gần đây em thấy anh cứ đến trễ hơn mọi khi, còn nghỉ liền vài hôm nữa. Em biết em chỉ là nhân viên của anh, hoàn toàn không có quyền nói anh như vậy. Nhưng cái này là do anh kêu em nói thôi, chứ em không muốn làm vậy đâu." Lê Nhã Trân nói ra một lèo suy nghĩ của mình. Nhưng cũng lập tức im bặt vì nhớ ra mình đã lỡ lời và người ngồi đối diện không phải đồng nghiệp hay bạn bè gì, mà chính là ông chủ của mình.
Vẻ mặt Lý Thế Kiệt cũng không chút cảm xúc, nhìn thẳng vào Lê Nhã Trân: "Nhưng cô đã nghĩ như vậy."
"Em…" Lê Nhã Trân không biết nên nói gì nữa. Bây giờ có giải thích như thế nào cũng không thể thanh minh được tất cả. Lời nói đã nói ra thì không thể nào thu lại được nữa.
Lý Thế Kiệt thở dài một hơi khi thấy cô cứ sợ mình: "Không cần căng thẳng như vậy đâu. Tôi tin vào khả năng nhìn người của mình. Cô nói đúng, gần đây tôi đúng là có hơi lơ là tiệm bánh này thật."
"Như không quan tâm mới đúng…" Lê Nhã Trân bổ sung thêm. Nhưng khi thấy Lý Thế Kiệt nhìn mình cô liền câm nín, không nói nữa.
Nhìn dáng vẻ của cô, Lý Thế Kiệt rất muốn bật cười, nhưng anh không làm vậy. Anh gật đầu, tán thành với ý kiến của Lê Nhã Trân: "Đúng vậy. Gần đây tôi bận một số chuyện riêng. Có thể sau này cũng như vậy, hoặc cũng có thể không. Vậy nên, tiệm bánh này ra sao thì, phải trông cậy vào cô rồi."
"Vậy anh đi đâu?" Lê Nhã Trân ngẩng đầu nhìn anh.
"Tôi không đi đâu cả. Chẳng qua có một số chuyện khá phiền phức nên sẽ ít đến đây hơn lúc trước, nên sự sống tiệm bánh này, sẽ trông cậy hết vào cô cả đấy."
"Em sẽ không làm anh thất vọng." Lê Nhã Trân đầy quyết tâm và tự tin mình sẽ làm tốt nhiệm vụ được giao.
"Hy vọng vậy." Lý Thế Kiệt hài lòng. Anh cầm ly trà lên uống một ngụm, hương thơm của lá trà liền lan toả khiến cả người cảm thấy dễ chịu. Đặt ly trà xuống, anh ngước mắt nhìn Lê Nhã Trân: "Vậy ngoài chuyện này ra thì còn chuyện nào không?"
"Cũng có một chuyện, nhưng từ hôm qua rồi."
"Chuyện gì?" Anh hỏi.
"Hôm qua, Trần Gia Mỹ có đến đây cùng nhóm bạn của mình."
Nghe đến cái tên "Trần Gia Mỹ" là Lý Thế Kiệt đã cảm thấy nó sẽ đi kèm với sự phiền phức. Trước đây bà ta từng đến đây và nói chuyện với anh. Nhưng chuyện đó anh không muốn nói quá nhiều và khiến nó như một vòng lặp cứ thế lặp đi lặp lại được.
"Trong nhóm bà ta có người thích ăn bánh ở đây nên đến đây thì có gì là lạ?" Lý Thế Kiệt vờ như không biết.
Lê Nhã Trân cầm ly trà bằng cả hai tay, nhìn anh: "Nhưng Trần Gia Mỹ có hỏi em về anh."
"Bà ta hỏi chuyện gì?" Lý Thế Kiệt cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Lê Nhã Trân cố nhớ lại rồi nói: "Bà ta hỏi anh đang ở đâu, hình như muốn tìm anh thì phải."
Lý Thế Kiệt nhíu mày: "Tìm tôi? Tìm tôi có chuyện gì?"
Lê Nhã Trân lắc đầu: "Em không biết. Bà ta chỉ hỏi vậy thôi, khi nghe anh không có ở đây thì không nói gì nữa."
Không gặp và cũng không gửi lại lời nhắn thì cứ xem như chưa biết chuyện này là được. Lý Thế Kiệt cảm thấy cứ dựa vào lý do này để giải thích thì có thể đối phó lại với cái tính khí phải nói là "chết tiệt" kia của bà mẹ vợ này.
"Được rồi, cô cứ đi làm việc của mình trước đi." Lý Thế Kiệt gật đầu ra hiệu cho Lê Nhã Trân rời đi. Đột nhiên sực nhớ đến một chuyện, anh liền gọi cô lại, dặn dò: "À phải rồi, chiều với tối nay tôi không có về đây nên cô nhớ đóng của tiệm cẩn thận."
Lê Nhã Trân gật đầu rồi quay trở lại với công việc của mình, Lý Thế Kiệt cũng mở máy tính ra, xem số liệu doanh thu của tháng này.
Khánh hàng ra vào tấp nập, nhiều đơn hàng đặt online khiến nhân viên chuyển phát ra vào liên tục.
Đến giờ nghỉ trưa, quán cũng khá vắng vẻ, cộng thêm bộ phận bếp cũng đã hoàn thành công việc của mình nên Nhã Phương đến tìm Lý Thế Kiệt. Khi anh hỏi cô tìm mình có chuyện gì thì cô nói mình muốn ăn trưa cùng anh.
Tâm trạng không tốt từ đêm qua cho đến hôm nay nên Lý Thế Kiệt muốn ăn một chút gì đó cho tâm trạng đỡ hơn nên quyết định đi ăn cùng Nhã Phương. Cả hai rời khỏi tiệm bánh. Ánh nắng bên ngoài đã trở nên gay gắt, như thiêu như đốt bất kỳ ai dám bước đi bên ngoài mà không hề có biện pháp bảo vệ.
Men theo vỉa hè và bóng râm, Nhã Phương dẫn Lý Thế Kiệt đến quán cơm trước đây cả hai cùng tới đây. Cô vui vẻ chọn bàn rồi chủ động gọi món cho Lý Thế Kiệt. Chỉ thoáng chốc thức ăn đã được bưng lên và có thêm hai chén canh nhỏ.
Nhã Phương đưa muỗng đũa cho Lý Thế Kiệt, tươi cười hỏi: "Anh có thường xuyên đến đây ăn không?"
Trái ngược với sự vui vẻ của cô, tâm trạng Lý Thế Kiệt vẫn như lúc đầu. Anh nhận lấy muỗng đũa, ngồi nhìn đĩa cơm một lúc rồi lắc đầu: "Không, công việc bận rộn nên cũng không có nhiều thời gian để ra ngoài ăn."
Với một lý do như vậy, Nhã Phương đương nhiên cũng nhận ra Lý Thế Kiệt không muốn nói thật nên cô cũng không muốn hỏi về chuyện này nữa. Cô quay người gọi thêm hai ly nước rồi bất chợt nhìn anh, hỏi: "Vậy, anh có nhớ lại được gì chưa?"
"Nhớ lại gì?" Lý Thế Kiệt không nhìn lên, chậm rãi ăn từng muỗng cơm.
"Ký ức hồi xưa." Nhã Phương không tức giận mà rất tò mò về chuyện này.
"Cũng không nhớ được gì nhiều." Giọng Lý Thế Kiệt có chút biếng nhác, dường như không muốn nói đến vấn đề này.
"Vậy anh có đi khám bác sĩ tâm lý không? Em có biết một bác sĩ…"
"Không cần đâu." Lý Thế Kiệt đột ngột lên tiếng cắt ngang lời cô: "Có khám cũng chẳng có ích gì. Chuyện của quá khứ thì cứ để nó qua đi, nhớ lại làm gì. Dù sao nó cũng chỉ là hai từ 'quá khứ' mà thôi. Không nhớ được thì cứ cho nó qua đi."
Từng câu từng từ của anh như những nhát dao đâm vào tim Nhã Phương khiến cô đau nhói. Cô không muốn thấy anh như vậy. Cách nói chuyện của anh, cô có thể nhận ra rằng anh không muốn nhớ đến những ký ức quá khứ đau buồn kia nữa. Cô chỉ muốn anh sống tốt hơn thôi.
"Nhưng mà…"
Lý Thế Kiệt lại một lần nữa cắt ngang: "Tôi đã nói rồi. Tôi không muốn nói chuyện này nữa."
"Nếu không nói chuyện này thì sao được? Làm sao em nói tiếp chuyện sau được." Nói đến đây bất chợt Nhã Phương im bặt, quan sát nét mặt của Lý Thế Kiệt.
Anh vẫn bình thản cho đồ ăn vào miệng: "Cô muốn nói chuyện gì?"
"Chuyện đó…" Cô không biết có nên nói ra hay không.
"Có gì cô cứ nói thẳng ra đi. Tôi không thích vòng vo." Lý Thế Kiệt hơi mất kiên nhẫn. Cách nói chuyện ấp úng, úp úp mở mở này khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhã Phương chuyển chủ đề một cách bất chợt: "Hôm nay anh có chuyện gì không vui à?"
Cô nhận ra hôm nay Lý Thế Kiệt hơi khác mọi khi. Lần trước khi đến đây ăn cơm cùng cô, anh không có lạnh nhạt với cô như vậy. Nhìn anh, cô chỉ càng thêm đau lòng, muốn giúp anh giải quyết những chuyện không vui, để anh có thể nói chuyện bình thường với mình như lúc trước.
Nào ngờ Lý Thế Kiệt không cho cô có cơ hội dẫn dắt. Anh liền đưa cô trở về với chủ đề ban nãy: "Không có gì, cô cứ nói chuyện cô muốn nói đi. Chuyện còn lại cô không cần quan tâm đâu."
"Vậy được rồi," Nhã Phương hít sâu một hơi, cố để bản thân bình tĩnh hơn rồi nói: "Em thích anh."
Tưởng rằng phản ứng của anh nếu không vui mừng thì cũng phải nên ngạc nhiên khi nghe cô nói như vậy. Nhưng nào ngờ Lý Thế Kiệt đường như không có phản ứng nào đáp lại lời bày tỏ tình cảm của Nhã Phương cả. Anh vẫn ngồi ở đó, bình thản ăn và buông một câu: "Tôi không thích nói đùa."
Anh đang tưởng là cô nói đùa sao? Không. Cô thật sự rất thích anh, vì anh cô mới theo nghề này, vì anh có mới có thể trụ vững đến hôm nay, nếu không, anh sẽ không bao giờ gặp được cô nữa. Mọi thứ nãy giờ anh nói và gặp cô đều do bản thân cô chủ động cả.
Nhã Phương vội giải thích. "Không, em không đùa đâu. Em nói thật. Em thật sự rất thích, rất thích anh. Em thích anh từ hồi nhỏ rồi, chẳng qua hồi đó còn nhỏ em không biết cảm giác đó là gì, nhưng bây giờ gặp lại anh, cảm giác đó lại xuất hiện mãnh liệt hơn nữa. Lúc đó em mới biết, em thật sự rất thích anh."
Động tác ăn của Lý Thế Kiệt rất nhanh. Nhã Phương còn chưa ăn muỗng nào mà bây giờ anh đã ăn xong, cầm khăn giấy lên lại miệng, nhìn thẳng vào Nhã Phương: "Tôi xin lỗi. Tôi không thích cô. Hơn nữa tôi không xứng đáng để cô phí thời gian ở tôi."
"Câu nói này em nghe nhiều rồi, hầu như ai muốn từ chối cũng như vậy cả. Nhưng mà, anh không thể cho em một cơ hội sao?" Nhã Phương vẫn kiên quyết đến cùng.
"Không thể." Lý Thế Kiệt từ chối thẳng thừng mà không sợ người đối diện nghĩ gì về mình. Đồng thời anh cũng đưa ngón tay đeo nhẫn cưới của mình lên, chỉ vào đó nói: "Tôi đã có vợ rồi. Dù cả nước đều biết chúng tôi chỉ là hôn nhân trong thương trường nhưng tôi yêu cô ấy, tôi không muốn có lỗi với cô ấy."
"Nhưng cô ta đâu có tình cảm với anh." Nhã Phương vẫn cố tìm kiếm những tia hy vọng vụn vặt cuối cùng.
"Tôi không quan tâm đến điều đó. Tôi chỉ cần biết cô ấy an toàn và hạnh phúc là được. Còn cô, cô là một cô gái xinh đẹp, giỏi giang, gia đình cũng có điều kiện sẽ có rất nhiều người theo đuổi cô. Cô không nên phí thời gian ở… một thằng như tôi."
Lý Thế Kiệt nói rất chậm để đối phương có thể nghe rõ từng câu từng chữ của mình. Anh muốn Nhã Phương biết rằng bây giờ anh chỉ quan tâm đến một mình Trịnh Thu Cúc, để Nhã Phương có thể từ bỏ mình mà có cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc.
Nhã Phương không nói thêm gì nữa. Viền mắt cô hỏi đỏ, chỉ cúi đầu ăn liên tục hòng che giấu để Lý Thế Kiệt không nhìn thấy. Mà cô cũng không ngờ rằng, mọi thay đổi nhỏ của cô thôi cũng đều lọt vào tầm mắt của Lý Thế Kiệt.
Không nói thêm gì, Lý Thế Kiệt chỉ im lặng rút vài tờ khăn giấy đưa đến trước mặt Nhã Phương. Cuối cùng cô cũng không nhịn được, những giọng nước long lanh lăn dài trên gò má trắng hồng của cô.
Nhã Phương cầm lấy khăn giấy chấm vào khóe mắt, hít một hơi thật sâu để cho mình bình ổn trở lại. Cô cố nỡ ra một nụ cười: "Không sao. Em hiểu mà. Em sẽ không làm phiền anh nữa đâu. Nhưng mà, em chỉ hy vọng chúng ta vẫn có thể làm bạn bè với nhau mà không vì chuyện này mà bị ảnh hưởng."
Lý Thế Kiệt uống một ngụm nước, gật đầu: "Được."
"Hứa với em đi." Cô đưa tay ra trước mặt, co các ngón tay lại, chỉ để đứng ngón út đưa ra.
"Tôi không thích chơi mấy cái trò con nít này." Lý Thế Kiệt hơi cong khoé môi nhưng không làm theo.
"Vậy là anh không hứa với em?"
"Được." Lý Thế Kiệt đành miễn cưỡng móc ngón út của mình vào ngón út của Nhã Phương: "Tôi sẽ xem như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra."
Nhã Phương tươi cười gật đầu. Cô cúi đầu tiếp tục ăn phần ăn của mình.
Nhã Phương là một cô gái tốt. Ngoài gia cảnh và nhan sắc ra, cô còn là một người dám theo đuổi đam mê của mình và có học thức. Cô không nên phí thời gian ở một người có đôi tay nhuốm đầy máu tươi này để rồi chỉ nhận lấy đau khổ.
Lý Thế Kiệt nhìn dáng vẻ của cô ăn uống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, anh cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Anh chỉ hy vọng cô có thể sớm tìm được người phù hợp với mình.