Chàng Rể Bí Ẩn

Chương 49




Nhà hàng John Davis hẹn nằm ở trung tâm thành phố, trực thuộc tòa nhà cao tầng, phía dưới là trung tâm thương mại rộng lớn. Nhà hàng nằm ở tầng 36 với quy mô khá lớn.

Sau khi tìm qua thông tin sơ bộ về nhà hàng, Lý Thế Kiệt mới nhận ra tại sao John Davis muốn đến đây ăn thử.

Dù chỉ mới khai trương gần đây nhưng bếp chính của nhà hàng hầu như đều là những người có thành tích xuất sắc trong lĩnh vực ẩm thực, đoạt nhiều giải trong nhiều cuộc thi lớn. Đầu bếp người Mỹ chuyên làm bánh ngọt và thích tạo ra những món bánh tình nhân khác nhau tùy vào yêu cầu của khách hàng. Thêm vào đó nơi đây nhiều đầu bếp khác nhau về các món và các phong cách.

Vào ăn cũng có thể xem đầu bếp chuyên nghiệp người ta dùng nguyên liệu gì, kết hợp ra sao để có thể có kinh nghiệm để thay đổi cho tiệm bánh của mình tốt hơn.

Đứng dưới toà nhà, Lý Thế Kiệt giơ tay xem đồng hồ. Anh đã định ở đây gần mười lăm phút nhưng vẫn chưa thấy John Davis.

Vừa định gọi cho anh ta thì khóe mắt anh liếc thấy một góc màn hình điện thoại của đã bị nứt một đường. Anh đưa tay sờ nhẹ lên vết nứt đó, chán nản vì nguyên nhân khiến nó thành ra như vậy.

Từng ánh nắng của mặt trời dần trở nên gay gắt. Phía trên bầu trời, bầy chim bồ câu bay vụt qua.

Sau khi tạm biệt Trịnh Thu Cúc ở giữa đường, Lý Thế Kiệt đã gọi xe, sau đó đi bộ thêm một đoạn để đến tòa nhà này. Nhưng nào ngờ giữa đường không biết từ đâu ném ra một người ăn mặc khá sang trọng nhưng trang phục đã lấm lem nhiều vết bẩn.

Hai người đàn ông khuôn mặt bặm trợn hét vào mặc người đàn ông bị ném ra, cảnh cáo cậu ta đừng đến đây phá nữa. Lý Thế Kiệt định bỏ đi không cần quan tâm đến vì đó là chuyện của người khác nhưng anh hơi đứng hình vài giây khi nhìn rõ mặt người vừa bị ném ra.

Trịnh Đức Thành đứng dậy, đưa tay phủi phủi quần áo, liên tục mắng chửi hai người đàn ông kia. Đến khi nhìn thấy Lý Thế Kiệt đang đứng đó nhìn mình, cậu ta mới im lặng, liếc anh một cái rồi đi thẳng về phía Lý Thế Kiệt.

Anh vừa lên tiếng hỏi xem cậu ta bị chuyện gì, có cần mình giúp hay không thì đã bị Trịnh Đức Thành mắng không liên quan đến anh, thậm chí còn xúc phạm việc anh phải ở rể rồi bỏ đi. Lúc đi ngang qua Lý Thế Kiệt, cậu ta còn cố tình để vai mình đụng mạnh vào vai anh, làm rơi điện thoại anh đang cần trên tay.

Anh thầm ngao ngán khi thấy thái độ Trịnh Đức Thành đối với mình. Có lòng tốt người ta không cảm nhận được thì thôi, đã vậy còn bị vỡ màn hình điện thoại.

Trong số những thành viên hiện tại trong gia đình của Trịnh Thu Cúc thì ngoài Trịnh Quang ra, Trịnh Thu Thảo đã có vài nhìn khác về Lý Thế Kiệt về việc anh cùng Jenny giúp cô trước vụ việc của Tuấn Đạt. Còn Trịnh Thu Cúc nếu so với lúc trước thì hiện tại anh có thể đoán được cách có nhìn mình cũng đã khác đi đôi chút.

Chỉ còn lại hai thành viên khó giải quyết nhất chính là Trịnh Đức Thành và Trần Gia Mỹ.

Trong lúc ngẩn người một lúc ở trước cửa vào tòa nhà thì bất ngờ vai Lý Thế Kiệt bị đánh một cái. Anh quay đầu, John Davis đã ở ngay phía sau. Hôm nay anh ta mặc áo sơ mi trắng và quần âu, toát lên vẻ thư sinh nhưng vẫn rất sang trọng.

Anh ta cười nói: "Này, làm gì mà ngây người ra đó vậy? Đang nhớ ai à? Trịnh Thu Cúc?"

Lý Thế Kiệt cất điện thoại vào trong túi quần, lắc đầu: "Không. Tôi chỉ nghĩ một số chuyện thôi."

John Davis cũng không lấy gì làm lạ. Anh ta đã tiếp xúc với Lý Thế Kiệt rất lâu nên biết anh luôn suy nghĩ. Đa phần đều là kế hoạch nhiệm vụ. Anh ta hỏi: "Chuyện gì? Cậu có kế hoạch gì sao?"

Lý Thế Kiệt im lặng không đáp, lặng lẽ đi vào trong tòa nhà.

John Davis không biết bạn thân mình đang nghĩ gì, vội đuổi theo: "Cậu đang nghĩ về kế hoạch để xử lý Ông Hổ à?"

Lý Thế Kiệt lắc đầu. Anh đi thẳng đến thang máy, ấn nút gọi thang, đáp: "Không, chỉ một số chuyện nhỏ nhặt của nhà Thu Cúc thôi."

Đây là lần đầu tiên John Davis nghe thấy anh suy nghĩ về chuyện của người khác. Anh ta nhân cơ hội này liền châm chọc: "Chà! Tôi thấy hình như thái độ của cậu dành cho gia đình Thu Cúc khác lúc trước thì phải. Trước đây cậu đâu có quan tâm gì đến gia đình của họ đâu."

Không để ý đến lời của John Davis, Lý Thế Kiệt lạnh lùng nói: "Còn tôi thấy hôm nay cậu nhiều lời hơn mọi khi."

Nhìn người bạn thân của mình, John Davis cũng cảm nhận được một chút gì đó khác lạ, một chút gì đó thay đổi của Lý Thế Kiệt kể từ khi anh quay về từ tỉnh Q. Điểm kỳ lạ đó là gì thì hiện tại anh ta chưa biết. Nhưng ta anh muốn biết đó là gì và nguyên nhân dẫn đến như vậy.

John Davis nhún vai: "Tôi lúc nào mà chẳng vậy? Xem ra anh bạn của tôi đâu có vẻ khó chịu khi nhìn tôi bắt bao ở nhà hàng này rồi."

Thang máy phát ra một tiếng ting rất khẽ. Cánh cửa từ từ mở sang hai bên, Lý Thế Kiệt liền đi thẳng vào trong, quay người lại nhìn John Davis đang đứng bên ngoài: "Nói nhiều. Vậy bây giờ có vào không?"

John Davis vội đi vào trong thang: "Vào, vào chứ. Đã đến đây rồi tôi đâu để cậu về được."

Đứng trong thang máy bao lâu, John Davis không ngừng luyên thuyên về chủ đề tình cảm và thỉnh thoảng lại quay sang châm chọc Lý Thế Kiệt vài câu. Anh cũng chẳng để tâm đến mặc cho anh ta cứ lải nhải suốt. Thỉnh thoảng có một vài câu hỏi về chuyện chính nên anh mới mở miệng.

Cửa thang vừa mở ra, phía đối diện đã gặp ngay một cái bàn tiếp nhận thông tin nhỏ. Nhân viên vừa thấy hai người đàn ông liền mỉm cười gật đầu thay cho lời chào, đồng thời đứng dậy đi về phía họ.

Giọng nói vui vẻ, lịch sự của nhân viên hỏi John Davis xem có đặt lịch trước hay không. Anh ta liền trả lời mình đã đặt bàn trước và dặn họ chuẩn bị cho mình ở một chỗ xóc tầm nhìn tốt nhất. Sau khi nói tên, nhân viên dò lại danh sách một lượt rồi dẫn anh ta và Lý Thế Kiệt vào trong.

Nhà hàng rất rộng rãi với tâm điểm nổi bật là chiếc đàn piano đặt ở giữa sân khấu, bên cạnh còn có một vài cây guitar, kèn saxophone…

Đi theo nhân viên phục vụ, lúc đi ngang qua một bàn hai người, khoé mắt Lý Thế Kiệt liếc thấy bóng dáng quen thuộc. Định đi đến chào hỏi cho phải phép vì đối phương cũng nhìn thấy mình.

Trịnh Thu Cúc cũng nhìn thấy anh. Cô hơi nhíu mày, dùng mắt ra hiệu anh không được đến đây chào hỏi khiến Đoàn Yến Nhi ở phía đối diện cũng phải quay đầu lại nhìn về phía này.

Với một người tinh ý như Lý Thế Kiệt, anh cũng biết cô đang muốn gì, nghĩ gì, và muốn nói gì với mình nên liền quay người đi trong khi John Davis vẫn ngơ ngác đứng đó nhìn anh. Anh ta cứ tưởng sẽ đến đó chào hỏi chứ.

Nhưng người có liên quan không đến thì John Davis cũng không nên đến. Anh ta gật đầu xem như chào hỏi rồi đuổi theo sau Lý Thế Kiệt.

Bàn John Davis đặt nằm cạnh cửa sổ kính sát sàn, có tầm nhìn bao quát cả thành phố. Là vị trí lý tưởng và đắc địa cho những khách hàng muốn vừa ngắm cảnh đẹp vừa ăn uống, cũng là vị trí lý tưởng cho các cặp đôi.

Lý Thế Kiệt ngồi xuống, nhìn dòng xe nhỏ xíu chi chít bên dưới trông như đàn kiến đang nối đuôi nhau. Vị trí này cách bàn Trịnh Thu Cúc một chiếc bàn nên anh cảm thấy khác thuận tiện cho việc quay sang nhìn cô.

"Cầm lấy menu mà gọi món đi, cứ nhìn người ta suốt." John Davis biết Lý Thế Kiệt đang làm gì nên nhét ngay cuốn menu vào tay anh.

Lý Thế Kiệt đón lấy, lật giở từng trang, nói: "Đã đặt bàn trước? Vậy cuộc gọi lúc sáng không phải là hẹn tôi, mà chỉ để thông báo thôi. Đúng không?"

Câu nói không đầu không đuôi của Lý Thế Kiệt vừa thốt ra, John Davis nghe liền hiểu ngay. Anh ta cười nói: "Tôi với cậu tính chuyện đó làm gì."

"Còn đặt ở vị trí này, cũng viết giá thành như thế nào." Lý Thế Kiệt biết ở những nhà hàng năm sao và sang trọng như thế này, nếu muốn có vị trí đẹp thì chắc chắn phải đắt hơn những chiếc bàn khác.

John Davis chỉ cười trừ, Lý Thế Kiệt cũng không muốn nói nữa. Dù sao anh ta cũng là bạn thân của mình, thêm việc lại đồng hành cùng anh qua nhiều nhiệm vụ nên anh cũng không muốn tính toán quá nhiều với anh ta.

Cả hai gọi món, nhân viên phục vụ khi nhận lại rồi liền quay đi. Lý Thế Kiệt cầm ly rượu vang lên lắc nhẹ, tựa lưng vào ghế, vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Trịnh Thu Cúc và Đoàn Yến Nhi.

Đoàn Yến Nhi đổ người về phía trước, cố ý nói nhỏ: "Sao tôi thấy cậu khó chịu với anh ta quá vậy?" Nhưng cô không ngờ Lý Thế Kiệt vẫn có thể nghe được.

Hai từ "anh ra" ở đây, Lý Thế Kiệt biết họ đang nói đến mình. Trịnh Thu Cúc vẫn im lặng, anh nghe Đoàn Yến Nhi nói tiếp: "Dù sao tôi cũng thấy anh ta cũng đâu có tệ lắm đâu. Đẹp thì cũng được gọi là đẹp, nhưng không bằng chồng của mình."

Vừa khen vừa để tâng bốc chồng mình. Trịnh Thu Cúc cười khẽ, cầm ly nước ép trong tay, cười nói: "Cậu cố tình nói một vòng lớn chỉ để khen chồng của mình thôi à?"

"Không phải." Đoàn Yến Nhi giải thích, vội quay trở lại chủ đề chính của mình: "Còn nữa, nếu nói về giàu đi. Dù anh ta không giàu bằng gia đình cậu nhưng bù lại cũng không đến nổi là nghèo, có tiệm bánh khá nổi, hiện tại cũng được xem như là người thừa kế duy nhất cho mớ tài sản của Lý Hữu Bằng. Nên cũng đâu thể gọi anh ta là nghèo được."

Trịnh Thu Cúc cũng không suy nghĩ gì, uống một ngụm sinh tố, nhướng mày nhìn người bạn thân của mình: "Cậu đang khen anh ta sao?"

"Cũng không hẳn. Mình không đứng về phía của ai hết. Bây giờ mình đang nói ở góc nhìn trung lập." Nói đến đây, Đoàn Yến Nhi hạ giọng nhỏ hơn: "Theo mình thấy hình như anh ta cũng rất quan tâm đến cậu."

"Quan tâm?" Trịnh Thu Cúc nhếch mép, đặt ly sinh tố lên bàn, hơi nghiêm mặt: "Đó chỉ là giả tạo thôi."

Những lời cô nói chỉ là cảm nhận thật sự của cô. Trịnh Thu Cúc biết Trịnh Quang luôn quản lý chặt chuyện tình cảm của họ và muốn mối liên hôn này sẽ nảy sinh tình cảm thật sự.

Lúc này, nhân viên phục vụ bưng món ra, Lý Thế Kiệt nói cám ơn rồi nhanh chóng xua nhân viên đi để mình nghe tiếp câu chuyện.

Thật ra anh cũng không quan tâm đến lời người ta nói. Nhưng đây là những lời nói về mình, lại từ Trịnh Thu Cúc nữa, nên anh muốn nghe đến cô nghĩ về anh như thế nào.

"Giả tạo? Sao cậu biết anh ta giả tạo?" Đoàn Yến Nhi hỏi dồn.

"Anh ta chỉ giả vờ quan tâm mình để cho ba mình thấy thôi." Trịnh Thu Cúc tiếp tục ăn miếng thịt bò trên đĩa của mình, từ tốn nói: "Chứ thực tế cũng đâu đến nỗi quan tâm gì."

"Sao cậu biết chắc như vậy?"

Trịnh Thu Cúc dừng đũa, quan sát Đoàn Yến Nhi một lúc. Đoàn Yến Nhi bị nhìn đến mất tự nhiên, đưa tay sờ lên mặt mình: "Sao vậy? Mặt mình dính gì à?"

"Không. Tôi chỉ đang thắc mắc rốt cuộc cậu là bạn thân của mình hay là bạn thân của anh ta thôi." Trịnh Thu Cúc cười nói.

"Mình chỉ hỏi vậy thôi." Đoàn Yến Nhi bĩu môi, dùng nĩa cắt một miếng bánh nhỏ trong phần mình ra, cho vào miệng: "Nhưng mình cũng muốn hỏi cậu một chuyện."

"Chuyện gì?" Ăn nốt phần cuối cùng, Trịnh Thu Cúc dùng khăn ướt chấm chấm lên môi mình.

"Bây giờ tạm thời mình không nói đến vấn đề anh ta có giả tạo hay không đi. Sao cậu không thử mở lòng với những người khác? Trước đây cũng vậy, bây giờ có anh ta, sao cậu không thử đi?"

Đã rất nhiều năm Đoàn Yến Nhi thấy Trịnh Thu Cúc không mở lòng với bất kỳ ai nên có thắc mắc này cũng không có gì là lạ.

"Mình cũng có chút muốn lắm nhưng… không thể." Trịnh Thu Cúc đáp mà không hề suy nghĩ.

"Sao vậy? Cậu sợ bị tổn thương?"

Trịnh Thu Cúc lắc đầu: "Không phải."

"Vậy tại sao?"

Trịnh Thu Cúc nói một câu không liên quan gì đến câu hỏi: "Không phải cậu không biết trước đây mình từng gặp chuyện ở bên Mỹ đâu."

Đoàn Yến Nhi gật đầu: "Mình biết. Lúc đó cậu nói cậu được một người cứu cậu ra khỏi đám cháy đó."

Cô biết sự kiện đó. Hôm đó trường đại học W bên Mỹ xảy ra một cuộc hỗn chiến nên Đoàn Yến Nhi và Trịnh Thu Cúc gặp nguy hiểm. Đoàn Yến Nhi rất may có thể chạy ra ngoài được nhưng Trịnh Thu Cúc thì không.

Về sau, cô nghe Trịnh Thu Cúc kể lại mình được cứu bởi một người đàn ông bí ẩn. Mọi chuyện chỉ đơn giản có vậy nên Đoàn Yến Nhi nhất thời không hiểu vì sao Trịnh Thu Cúc lại nhắc đến.

"Nếu được chọn, mình cảm giác được nếu như ở bên cạnh người cứu mình hôm đó, mình sẽ có cảm giác an toàn hơn." Trịnh Thu Cúc nói.

Đoàn Yến Nhi mở to mắt nhìn Trịnh Thu Cúc: "Cậu có đang bình thường không đấy? Một người làm việc lý trí như cậu mà lại nghĩ mấy điều đó á? Quá mơ hồ!"

Trịnh Thu Cúc chỉ cười không nói. Đoàn Yến Nhi im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Cậu có biết người ta là ai đâu mà bây giờ đòi đợi."

Cố lục lại trong ký ức một lúc, Trịnh Thu Cúc gật đầu: "Biết chứ. Tuy mình không thấy mặt người đã cứu mình như thế nào nhưng nếu gặp lại, chắc chắn mình sẽ nhận ra người đó."

"Nhận ra thế nào chứ? Người cứu cậu bịt mặt từ đầu đến cuối, ngoài cái áo khoác ra thì cậu có gì chứ?"

"Lúc đó mình có nhìn thấy được vết sẹo hình con sói ở trên cánh tay trái của anh ta. Mình chắc chắn sẽ không có ai có vết sẹo như vậy." Trịnh Thu Cúc tự chỉ vào bắp tay trái của mình.

Đoàn Yến Nhi kinh ngạc: "Vết sẹo hình con sói á?"

Trịnh Thu Cúc gật đầu đáp "ừ" một tiếng.

"Nhưng người ta cứu cậu bên Mỹ, bây giờ là ở Việt Nam, cậu nói đợi ân nhân của mình là đợi thế nào? Nhiều khi đến lúc cậu gặp lại thì người ta đã con đàn cháu đống luôn rồi. Đến lúc đó ai chịu lấy cậu nữa."

Trịnh Thu Cúc không lo lắng, bình thản nói: "Không phải bây giờ mình đã kết hôn rồi sao? Mình chỉ nói mình sẽ mở lòng với người đó mà thôi."

Đoàn Yến Nhi cũng không biết nói gì thêm. Chỉ có thể chuyển sang chủ đề khác may ra mới có thể tiếp tục trò chuyện được.

Chiếc nĩa trong tay Lý Thế Kiệt rơi xuống đất khi nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của hai cô gái. Các khách hàng khác nhìn về phía này.

Câu chuyện cũng kết thúc ở đó, để lại một tảng đá lớn đè nặng trong lòng Lý Thế Kiệt khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Từ đó anh cũng nhận ra nguyên nhân tại sao lúc mình nhìn thấy hình của Trịnh Thu Cúc lại thấy quen đến như vậy.

"Cậu sao vậy?" John Davis hỏi.

Lý Thế Kiệt không đáp. Anh vội đứng dậy, đi thẳng vào nhà vệ sinh. Trịnh Thu Cúc và Đoàn Yến Nhi cũng cau mày nhìn theo bóng lưng anh một lúc, không hiểu anh đang làm gì. Chỉ nghĩ, may mà lúc này không nhận là quen biết với người này.

Vào đến nhà vệ sinh, Lý Thế Kiệt tiến ngay đến bồn rửa mặt, dùng tay hứng một vốc nước hất thẳng vào mặt mình. Dòng nước mát lạnh cứ được anh dội vào mặt hết lần này đến lần khác mới khiến anh bình tĩnh trở lại.

Ngắm nhìn mình trong gương, qua đôi mắt của chính mình, ngay khoảnh khắc này Lý Thế Kiệt còn không thể biết được chính bản thân đang nghĩ gì.

Đúng lúc này, cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, John Davis tiến đến bồn rửa tay, nhìn Lý Thế Kiệt qua gương, lo lắng hỏi: "Này, cậu bị gì vậy?"

Lý Thế Kiệt không trả lời, chỉ nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên gương. Vài giây sau anh vẫn không trả lời mà hỏi ngược lại: "Lúc nãy cậu có nghe Thu Cúc nói gì không?"

"Có. Có vấn đề gì sao?" John Davis hoàn toàn không hiểu tại sao Lý Thế Kiệt lại có phản ứng như vậy.

"Thu Cúc có nhắc đến người đã cứu mình ở bên Mỹ. Cô ấy nói muốn đợi người đó." Giọng Lý Thế Kiệt như đang lẩm bẩm với chính mình.

"Thế thì sao? Mấy cô gái thường thì cũng hay đem lòng yêu… Cũng không hẳn gọi là yêu, mà phải nói là nhớ nhung, thích ân nhân cứu mạng của mình, đặc biệt là những người không thấy mặt mà chỉ để lại vài chi tiết nhỏ càng gây thêm vấn vương."

"Vậy cậu có biết ai là người cứu cô ấy không?" Lý Thế Kiệt hỏi.

"Không. Sao tôi biết được chứ…"

Chưa kịp nói hết câu John Davis sực nhớ đến phản ứng của Lý Thế Kiệt. Anh ta hơi kinh ngạc như không thể tin vào những gì mình nghe: "Không lẽ… cậu là người cứu Thu Cúc?"

Lý Thế Kiệt lặng lẽ gật đầu.

"Vậy tại sao cậu không đi nói cho Thu Cúc biết đi? Nói cho Thu Cúc biết cậu chính là người đã cứu cô ấy. Như vậy có thể Thu Cúc sẽ có cái nhìn khác về cậu, sẽ không lạnh lùng với cậu nữa."

Chuyện Trịnh Thu Cúc đối xử lạnh lùng với Lý Thế Kiệt, bị gia đình cô sỉ nhục, John Davis đều biết cả. Anh ta thấy đây là cơ hội tốt nhất để anh có thể xoay chuyển cục diện này.

Nào ngờ, Lý Thế Kiệt lắc đầu: "Không. Bây giờ Thu Cúc đã ghét tôi. Nếu bây giờ tôi nói sự thật này ra, có thể cô ấy cũng sẽ không thay đổi thái độ đối với tôi đâu."

"Chính cậu cũng nói có thể, vậy thì cứ nói với cô ấy xem sao?" Giọng John Davis hơi lớn.

"Tôi biết mình nên làm gì. Cậu đừng quan tâm."

Lý Thế Kiệt tắt vòi nước, dùng khăn giấy lau khô tay rồi ném vào thùng rác bên cạnh. Sau đó đẩy cửa nhà vệ sinh, đi thẳng ra ngoài.