Rời khỏi toà chung cư đã gần mười hai giờ đêm. Trịnh Thu Cúc suốt đoạn đường đi không nói tiếng nào, cũng không lên tiếng mắng Lý Thế Kiệt lại một lời.
Chỉ trong giây phút thoáng qua ngắn ngủi, Lý Thế Kiệt nhận ra bên trong ánh mắt của Trịnh Thu Cúc mang cả một bầu trời tâm sự. Không biết nên nói với ai, chỉ có thể tự giữ lại trong lòng.
Còn về chuyện ước muốn khi cầu nguyện của mình, sẽ không ai nói với ai cả. Dù bản thân đã nhận ra mình đã có cảm giác khác biệt với Trịnh Thu Cúc nhưng anh vẫn muốn giữ nó cho riêng mình, không muốn nói ra. Nếu nói ra, anh không phải sợ cô sẽ xa lánh anh, tạo ra một khoảng cách vô hình giữa cả hai. Anh chỉ sợ bản thân mình sẽ đem đến nguy hiểm cho cô.
Cũng như điều ước của Trịnh Thu Cúc vậy. Cô mãi mãi sẽ không nói cho anh nghe. Bởi vì cô không thích anh. Cũng bởi vì có cùng giống như Lý Thế Kiệt, cố để có bản thân mình không được thích anh.
Về đến nhà, Trịnh Thu Cúc liền vào nhà tắm rửa mặt cho mát mẻ rồi trèo lên giường ngủ ngay. Có lẽ do lúc chiều đi chơi cùng Minh Thư quá mệt nên vừa nằm cô đã thiếp đi.
Ngắm nhìn dáng vẻ cô ngủ thêm một lúc, hơi thì đều đều mang theo mùi hương đặc trưng của phụ nữ. Lý Thế Kiệt ngây người trong giây lát rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Ngồi trên chiếc ghế đá cũ đã bị sứt mẻ vài phần bên trong sân nhà, Lý Thế Kiệt lấy bao thuốc ra, chậm rãi châm cho mình một điếu. Chỉ khi Trịnh Thu Cúc đi đâu đó hoặc đã đi ngủ, anh mới hút thuốc.
Không phải vì anh sợ cô mắng chửi mình. Mà vì anh không muốn làm những điều cô không thích. Chỉ đơn giản vậy thôi.
Hút hết điếu này đến điếu khác, lúc này ánh đèn của một chiếc xe chiếu vào con hẻm, chậm rãi chạy vào trong. Lý Thế Kiệt hơi nheo mắt quan sát tất cả. Trong khu vực này hầu như đều là người lớn tuổi và nhà dân nên một chiếc xe ra vào trong đêm khuya như thế này rất đáng ngờ.
Mục đích của chiếc xe này vào đây để làm gì?
Chiếc xe chậm rãi lướt qua nhà Trịnh Thu Cúc, sau đó bất chợt quay đầu và dừng lại trước của nhà của cô. Bàn tay đang định giơ điếu thuốc lên của Lý Thế Kiệt liền dừng lại. Đốm lửa nhỏ lập loè nơi đầu thuốc đang cháy như điểm xuyết thêm những khớp trên bàn tay anh.
Ánh mắt Lý Thế Kiệt vẫn dán chặt vào chiếc xe đó. Sự cảnh giác được nâng lên cao độ. Bàn chân đang vắt chéo liền hạ xuống, mọi thứ trên cơ thể hiện nay của anh như một công tắc, đều đã bật mở tất cả chế độ phòng thủ và sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Người tài xế bước xuống, vòng ra phía sau mở cửa xe. Cánh cửa từ từ mở ra, sợi dây thần kinh cảnh giác của Lý Thế Kiệt luôn hoạt động cao độ nhưng vẻ mặt anh vẫn bình thản khiến ai nấy cũng không thể nhìn ra. Đến khi nhìn rõ người bên trong, anh mới thở phào một hơi.
Người ngồi trong xe không ai khác chính là Châu Sói. Cửa xe vừa mở ra, Châu Sói đã đưa tay chào Lý Thế Kiệt và ra hiệu anh lên xe.
Đi đến bên cạnh chiếc xe, Lý Thế Kiệt nhìn vào trong, quan sát một. Không có ai ngoại trừ Châu Sói. Người tài xế đã đứng bên cạnh cửa xe, nhìn anh chằm chằm như sợ anh sẽ ra tay sát hại chủ của mình.
"Cô đến đây tìm tôi có chuyện gì?" Lý Thế Kiệt trực tiếp vào thẳng vấn đề. Anh cảm thấy giữa hai người họ, sau khi đã thỏa thuận xong vụ nợ kia thì đã không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi.
Vậy Châu Sói đến đây vì chuyện gì?
Châu Sói không để ý đến thái độ có chút không thích của Lý Thế Kiệt. Cô ta ra hiệu anh vào trong xe, đồng thời mở miệng: "Không phải tôi nói có chuyện nói sau sao?"
Đúng là Châu Sói có nói "có gì nói chuyện sau" thật, nhưng Lý Thế Kiệt thấy giữa mình và cô ta không hề có thứ gì liên quan đến nhau nên việc gặp lại nhau hoàn toàn không có khả năng xảy ra. Cứ nghĩ bản thân có thể bỏ qua chuyện này nhưng anh không ngờ bây giờ đích thân Châu Sói lại đến đây tìm mình.
"Vậy cô đến đây tìm tôi có chuyện gì?" Lý Thế Kiệt không quan tâm đến câu nói của cô lúc nãy.
"Lên xe đi. Chúng ta vừa đi vừa nói."Châu Sói tựa người vào ghế, ra hiệu cho Lý Thế Kiệt.
"Có chuyện gì thì cô cứ nói thẳng ở đây đi. Dù sao giờ này cũng không còn ai thức đâu mà sợ họ nghe thấy." Lý Thế Kiệt thực sự không muốn vào chiếc xe này bởi anh không muốn dính líu đến những cuộc chiến băng đảng kia. Nó vốn không phải thế giới thuộc về anh.
"Cũng không phải chuyện gì quan trọng. Tôi chỉ muốn cùng anh đi ăn chút gì đó thôi." Châu Sói hờ hững nói. Cô ta hạ cửa sổ phía mình ngồi xuống, lấy bao thuốc ra.
"Cùng tôi đi ăn chút gì đó? Hình như tôi thấy mối quan hệ của tôi với cô không thân tới mức đó đâu." Thật nực cười. Lý Thế Kiệt cảm thấy cả hai không nên dính líu với nhau thì sẽ tốt hơn.
Châu Sói rít một hơi thuốc, chậm rãi nhả khói ra, quay sang nhìn Lý Thế Kiệt: "Anh đỡ cho tôi một lần, tôi làm theo thoả thuận của anh, như vậy chẳng phải thân rồi sao?"
"Chuyện đó mà cũng có thể nói là thân được à? Mối quan hệ bình đẳng, đôi bên đều có lợi thì có gì là lạ."
Lý Thế Kiệt rất muốn dùng dao bổ đầu của cô ta ra xem rốt cuộc bên trong chău thứ gì mà lại khiến cho suy nghĩ của cô ta lại như vậy.
"Vậy anh có đi cùng tôi không?" Châu Sói nghiêm mặt, nụ cười nơi khóe môi đã biến mất.
Thường thì ai nhìn thấy ánh mắt này của Châu Sói đều sẽ sợ hãi. Nhưng Lý Thế Kiệt lại không như vậy. Anh không hề có chút sợ hãi nào mà chỉ bình thản đối đáp với cô ta. Anh nhìn tài xế bên cạnh mình rồi quay sang nhìn cô ta: "Chẳng phải lý do cô nói ra không hợp lý sao?"
"Vậy thì tôi nói thẳng luôn vậy. Tôi đột nhiên chỉ muốn ăn khuya cùng anh, vậy thôi. Anh đừng hỏi nguyên nhân tại sao, chính tôi còn không trả lời được thì làm sao trả lời anh. Tóm lại, anh có đi hay không?" Châu Sói rít thêm vài hơi thuốc rồi nói một hơi. Cô ta dừng lại, quay đầu nhìn thẳng về phía trước nhưng vẫn liếc về phía anh chờ đợi câu trả lời.
"Chỉ ăn khuya?" Lý Thế Kiệt hỏi.
"Vậy anh muốn cái khác?" Châu Sói hơi nhíu mày quay sang nhìn anh.
Lý Thế Kiệt nghe ra được trong câu nói của Châu Sói, dù đơn giản như vậy nhưng nó vẫn mang chút ẩn ý mờ ám nào đó. Anh gác tay lên thành xe, nhìn Châu Sói: "Tôi chỉ không muốn trong lúc ăn lại bị người khác chém thôi."
Với một người thông minh như Châu Sói, cô ta có thể nghe ra Lý Thế Kiệt muốn nói đến điều gì. Cô ta cười nói: "Chuyện nội bộ tôi đã giải quyết rồi. Bây giờ anh có thể yên tâm đi cùng tôi."
Quay đầu nhìn vào trong nhà một lúc, lúc này Trịnh Thu Cúc đã ngủ say nên Lý Thế Kiệt cũng không lo lắng cho cô nữa. Nếu như có chuyện gì, nhà ngoại ở bên cạnh của cô cũng có thể nhanh chóng đến trợ giúp.
Nghĩ vậy, Lý Thế Kiệt trèo thẳng lên xe.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh với tốc độ nhanh dần đều. Đoạn đường lớn giờ đây chỉ lác đác vài xe qua lại với tốc độ nhanh chóng mặt. Nếu ai từ trong các con hẻm nhỏ chạy ra mà không nhìn đường chắc chắn sẽ bị tông bay đi và trở về với đất trời.
Chạy được vài phút chiếc xe dừng lại bên lề đường. Lý Thế Kiệt nhìn ra, bên ngoài là một cửa tiệm khá nhỏ, chỉ đặt mỗi năm đến sáu bàn, có một vài vị khách ngồi.
Đây là một quán cơm đêm. Khói trắng đang bốc nghi ngút từ nơi nướng sườn, cuốn theo mùi hương thơm phức của hương thịt cùng các gia vị tẩm ướp. Quán khá vắng khi có ba người khách, một người đàn ông đứng ở lò nướng và một người phụ nữ đeo vàng đang ngồi sau quầy chứa đầy thức ăn.
Thấy Châu Sói đi xuống, Lý Thế Kiệt cũng đi theo. Theo thói quen, anh đảo mắt một lượt quan sát xung quanh.
Xung quanh nhà nào nhà nấy cũng đóng cửa kín mít, ai nấy cũng chìm vào giấc ngủ. Ánh đèn đường dù đứng nối liền nhau nhưng trong vẫn hiu quạnh giữa sắc đêm. Gió đêm thổi qua khiến ngọn lửa trong lò nướng cháy bừng lên.
Người tài xế gọi cho mình một phần rồi ngồi vào một cái bàn khác với bạn Châu Sói và Lý Thu Kiệt. Cả hai cũng gọi cho mình phần cơm đơn giản nhất.
Im lặng ăn một lúc, Lý Thế Kiệt chợt cảm thấy niềm vui nơi đáy mắt của Châu Sói đã vụt tắt. Có lẽ cô ta đang có tâm sự. Nhưng đó là chuyện riêng của người ta nên anh cũng không muốn bị cho là lắm chuyện.
Cả hai im lặng ăn một lúc, đến khi gần ăn xong, Châu Sói là người phá vỡ bầu không khí im lặng đó: "Anh không hỏi tôi tại sao lại đưa anh đến đây sao?"
Nhanh chóng ăn xong phần của mình, Lý Thế Kiệt lấy giấy ăn lau miệng, từ tốn nói: "Nếu cô muốn nói thì có sẽ tự nói với tôi, còn nếu không muốn nói thì tôi có hỏi, cô cũng sẽ không nói."
Câu nói của Lý Thế Kiệt khiến Châu Sói hơi khựng lại một nhịp, nhưng cũng không để tâm đến. Dù câu nói này nghe có vẻ lạnh lùng nhưng ý của nó mang lại rất đông.
Mọi chuyện trong cuộc sống này, nếu muốn biết thì phải hỏi, vì đó là việc của bạn. Còn trả lời hay không thì đó là việc của họ. Đặc biệt là những ai có tâm sự, tốt nhất không nên hỏi họ có biết đâu chính ta lại một lần nữa đem họ trở vào nỗi đau. Biện pháp tốt nhất là nên để họ tự nói với mình. Vì khi họ đã quyết định như vậy chứng tỏ họ cũng đã sẵn sàng đối đầu với nỗi đau, tiếp cận với nó ở thế chủ động chứ không bị động.
Châu Sói cầm ly nước bên cạnh lên uống một ngụm rồi nói: "Thật ra quán này là nơi kỷ niệm của ba mẹ và tôi."
Lý Thế Kiệt ném khăn giấy vào thùng rác bên cạnh, im lặng lắng nghe những gì cô ta nói.
"Quán này mở rất lâu rồi. Lúc tôi còn nhỏ đã thấy rồi. Lúc đó gia đình chúng tôi tuy nghèo, chỉ ăn cùng một đĩa nhưng lúc đó rất hạnh phúc. Đó là kỷ niệm tôi không bao giờ quên." Châu Sói tâm sự: "Nhưng kỷ niệm chỉ mãi mãi là kỷ niệm. Có lẽ tôi với ba mẹ mình vĩnh viễn sẽ không thể nào được như lúc trước nữa."
Lý Thế Kiệt không hiểu tại sao Châu Sói lại tìm mình để trò chuyện, tâm sự mà không phải một ai khác. Anh với cô ta thì có liên quan gì đến nhau mà lại tâm sự cho nhau nghe? Cô ta không sợ anh có mục đích gì khi tiếp cận mình à?
Dù sao người ta cũng đã tâm sự với mình, không biết đó là thật hay giả nhưng Lý Thế Kiệt cũng theo phải phép. Anh hỏi: "Thế bây giờ, họ không thể ăn cùng cô nữa à?"
Châu Sói hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình: "Phải. Một thời gian dài sau họ mở tiệm, làm ăn cũng khá tốt. Dù có hơi cực nhưng họ vẫn cố kiếm tiền để có tôi ăn học thành tài, lớn lên thành người. Nhưng tôi đã khiến họ thất vọng. Họ cứ thế nhìn tôi lớn lên và nhìn tôi… như bây giờ."
"Nếu như cô nhớ họ như vậy, tại sao lại không về thăm họ?" Nhớ một người thì ngay lập tức chạy đi tìm họ. Như vậy mới xứng đáng với câu nhớ. Còn ai nói nhớ mà lại viện đủ thứ lý do để trì hoãn lại thì không xứng đáng nói ra từ này.
"Kể từ lúc tôi đi theo con đường này thì ba mẹ tôi đã xem như không có tôi trên đời này rồi." Giọng Châu Sói hơi nặng nề.
"Cô có đi xin lỗi họ không?" Làm sai thì xin lỗi. Đây là lẽ thường. Đặc biệt đối với ba mẹ, họ sẽ luôn dang rộng vòng tay đón con của mình trở về, là bờ vai vững chắc để con mình có thể bám víu sau mỗi lần vấp ngã do phạm phải sai lầm.
"Có, rất nhiều lần." Châu Sói im lặng một lúc, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm rồi nói tiếp: "Nhưng lần nào cũng vậy, họ đuổi tôi đi."
Từ vị trí của Lý Thế Kiệt, dù không nhìn rõ được nhưng vẫn có thể nhìn thấy viền mắt Châu Sói hơi đỏ và khóe mắt hơi đọng lại nước. Cô ta đang khóc. Nhất thời Lý Thế Kiệt không biết làm gì. Anh im lặng một lúc rồi nói: "Phản ứng của họ như vậy cũng dễ hiểu thôi. Ai lại muốn con của mình đi theo con đường này chứ."
Đúng. Không một người cha người mẹ nào lại muốn con mình trở thành ông trùm xã hội đen. Để rồi cuộc sống sau này luôn sống trong lo lắng vì sợ của người phục kích mình. Và một khi đã nhúng chân vào đây thì không thể nào thoát ra được và thậm chí đôi khi còn có nhiều hành vi phạm pháp nữa.
Châu Sói im lặng một lúc không nói gì. Lý Thế Kiệt cầm ly nước lên uống một ngụm, mở miệng phá tan bầu không khí này: "Vậy cô có bao giờ nghĩ mình sẽ rời khỏi con đường này không?"
Châu Sói nhìn Lý Thế Kiệt, con mắt hằn tia máu. Cô ta không đáp mà hỏi ngược lại anh: "Đâu phải anh không biết một khi đã vào con đường này mà muốn quay đầu là rất khó sao?"
"Chuyện đó tôi biết. Tôi chỉ đặt giả thiết là cô có từng nghĩ đến chuyện này hay không? Có từng nghĩ đến cuộc sống sau này của mình nếu rút khỏi đây không?"
Châu Sói lại im lặng. Không phải chưa từng nghĩ đến mà thậm chí cô ta đã nghĩ đến vấn đề này rất nhiều lần. Đâu phải ai cũng muốn đi theo con đường này. Ai cũng có lý do của họ. Châu Sói cũng không ngoại lệ. Cô ta không muốn nói đến lý do này.
Nhận thấy ánh mắt có phần đượm buồn của Châu Sói, Lý Thế Kiệt cũng nhận ra. Anh đặt ly nước xuống bàn, khuyên nhủ: "Tôi chỉ đặt ra một vài giả thiết thôi. Cô đừng để nó trong lòng."
Bầu không khí yên lặng bao trùm lấy tất cả. Những vị khách khác trong quán cũng đã rời đi, chỉ để lại hai người họ cùng người tài xế ngồi ở một góc. Người đàn ông bên lò nướng vẫn bận bịu với công việc của mình. Còn người phụ nữ ngồi ở quầy thức ăn đang nghịch điện thoại.
Đúng lúc này, Châu Sói bất ngờ lên tiếng phá tan sự yên lặng: "Còn anh thế nào?"
"Tôi thế nào?" Lý Thế Kiệt hỏi. Anh không hiểu cô ta đang nói gì cả.
"Theo tôi nhớ thì anh không phải là người ở đây. Tôi đi ra đi vào con hẻm đó nhiều lần nhưng chưa bao giờ thấy anh cả. Anh không phải người ở đây?"
Lý Thế Kiệt gật đầu: "Ừ. Tôi về đây với vợ tôi. Đây là quê hương của cô ấy."
"Anh có vợ rồi à?" Trong ánh mắt của Châu Sói có kinh ngạc, nhưng lại thoáng chút thất vọng.
Lý Thế Kiệt không để ý đến, đáp: "Ừ. Có vấn đề gì sao?"
"Không có gì. Ở các quán bar của tôi có nhiều người có vợ cũng thường lui đến để tìm những cảm giác mới lạ. Có vợ thì có nhiều cách chơi theo kiểu có vợ."
Lý Thế Kiệt nghe hiểu được ẩn ý bên trong câu nói của Châu Sói. Anh lắc đầu: "Tôi không phải hạng người như cô thấy ở trong quán của cô."
"Thế còn ba mẹ anh? Họ thế nào rồi?" Đột nhiên Châu Sói lại tiếp tục chuyển chủ đề.
Lý Thế Kiệt không ngờ cô ta lại hỏi về vấn đề này nên nhất thời im lặng. Vài giây sau anh quay mặt nhìn ra ngoài đường, đáp: "Họ mất từ khi tôi còn nhỏ."
"Tôi xin lỗi."
"Không sao. Cô cũng không cố ý."
"Vậy anh về đây bao lâu?" Lại một nữa Châu Sói chuyển chủ đề rất nhanh.
"Một hai ngày nữa tôi về." Anh đáp.
"Nhanh vậy. Khi nào anh quay trở lại đây, tôi rất sẵn sàng đón tiếp anh. Cũng như tôi đến thành phố E thì anh phải đón tiếp tôi đấy."
"Được, như vậy đi." Lý Thế Kiệt đáp.
Anh cảm thấy mình như bị Châu Sói dẫn dắt trong mê cung mà cô ta lập ra. Song, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì quá lớn mình nên Lý Thế Kiệt cũng không mấy để tâm đến.
Anh im lặng, ngẩng đầu nốc cạn phần nước còn lại trong ly của mình.