Sau khi đưa Lý Thế Kiệt đến phòng ngủ, Cô Phượng nói thêm vài câu với Trịnh Thu Cúc rồi quay người đi, khép cửa phòng lại.
Trịnh Thu Cúc cũng không nói vòng vo, dùng chất giọng không chút tình cảm nào của mình dặn dò anh đủ việc. Nào là không được phép của cô thì không được đụng vào hoặc di dời những đồ vật của cô; giường lúc ngủ, chiếc gối ôm luôn luôn được đặt ở giữa chia đều hai bên, không ai được phép lấn sang bên còn lại; mỗi buổi sáng, gần đến khung giờ làm hoặc khung giờ tắm của cô, phải luôn luôn để cô sử dụng trước, không được cố tình chen vào…
Sau một hồi phổ cập "luật" khi sống chung của mình, Trịnh Thu Cúc liếc anh một cái, lạnh lùng hỏi: "Anh thấy không vấn đề gì chứ?" Trong thâm tâm, cô chủ hỏi điều này theo thông lệ bình thường.
Lý Thế Kiệt mỉm cười. Sống chung cũng phải có luật lệ, điều này cũng hợp lý, như vậy sẽ tốt cho cả hai hơn.
Đồ vật của cô thì vẫn để ở đó, không di dời, nhưng đã chuẩn bị chỗ để đồ cho anh thì vấn đề này không còn là gì nữa. Chuyện luôn đặt gối ôm ở giữa và không được lấn qua bên giường còn lại cũng là điều dễ hiểu. Không ai lại muốn nằm cạnh người mình không có chút cảm xúc, thậm chí có chút ghét nhau nữa.
Còn việc sử dụng nhà tắm, nói chính xác hơn là nếu cô cần sử dụng, luôn ưu tiên nhường cô trước. Nếu không có vấn đề gù cấp bách, bên dưới tầng trệt cũng có nhà vệ sinh nên vấn đề này không còn là vấn đề nữa.
Tuy chỉ mới gặp mặt vài lần nhưng với cá tính mạnh mẽ như vậy, Lý Thế Kiệt cảm thấy có chút hứng thú với Trịnh Thu Cúc.
Mở ngăn còn trống bên cạnh của chiếc tủ lớn, Lý Thế Kiệt cảm thấy nó còn rộng hơn chiếc tủ ở nhà mình nữa trong khi đi đây là một vị trí nhỏ đối với cô. Mở va li ra, sắp xếp một lượt quần áo gọn gàng vào trong tủ, anh mới quay người đi vào nhà tắm.
Chiếc tủ bên trong nhà tắm cũng được dọn sạch sẽ và để trống phía bên trái. Lý Thế Kiệt sắp vật dụng cá nhân của mình lên rồi đảo mắt quanh nhà tắm. Nếu so nó với căn hộ anh sống, phòng tắm này rộng bằng một phòng ngủ của anh. Phía bên trong còn đặt một cái bồn tắm trắng sáng, trên kệ cũng đặt một vài sữa tắm, những vật dụng để dùng cho bồn tắm.
Đúng lúc quay trở ra, Lý Thế Kiệt liền bắt gặp Trịnh Thu Cúc đang nhăn mặt nhìn anh. Anh quay đầu nhìn, phía sau cũng không có gì.
"Có chuyện gì sao?" Anh hỏi.
"Có việc sắp xếp đồ thôi cũng lâu nữa." Cô bực bội đi vào nhà tắm, lúc ngang qua còn không quên đẩy anh một cái để mở rộng đường đi. Cô lạnh lùng nói: "Đi ra, tôi phải sử dụng rồi."
Thì ra là muốn sử dụng nên mới cọc cằn đến như vậy. Lý Thế Kiệt vừa đi ra, cánh cửa phía sau liền đóng sầm lại.
Ngồi bên mép giường của mình, Lý Thế Kiệt thở dài một hơi. Xem ra những ngày tháng sau này sẽ phải sống như vậy rồi. Chẳng khác nào mình bị đem ra tra tấn cả.
Lấy di động trong túi ra xem, vẫn không có thông báo gì từ John Davis hay các thám tử tư cả. Xem ra họ vẫn không có chút gì tiến triển trong công việc của kình thật.
Còn Lê Nhã Trân không liên lạc cũng có nghĩa tiệm bánh vẫn rất ổn, nhóm người của Ông Hổ cũng không đến đây nữa. Vừa định bỏ di động xuống thì tiếng chuông vang lên, màn hình hiển thị cuộc gọi đến của Lê Nhã Trân.
Không lẽ nhóm cười của Ông Hổ lại tiếp tục đến tiệm phá? Không thể nào. Việc ông ta yêu cầu, anh cũng đã chấp nhận rồi thì không còn lý do nào mà phải đến đó nữa.
Lý Thế Kiệt nhận máy. Giọng nói của Lê Nhã Trân truyền đến từ đầu dây bên kia: "Chuyện trước kia em nói với anh, anh suy nghĩ thế nào rồi?"
Anh thờ phào một hơi, vậy là quán có vẻ đã ổn.
Lý Thế Kiệt im lặng một lúc, suy nghĩ về vấn đề Lê Nhã Trân vừa đề cập.
Cách đây vài tháng, Lê Nhã Trân cũng đã nghiêm túc nói với anh về vấn đề này. Quán đã được đưa vào thị trường, có cũng một chút danh tiếng trong lĩnh vực bánh nói riêng và ẩm thực nói chung nên thông thường quán cũng khá đông, nhưng vào ngày cuối tuần lại còn đông hơn. Thêm vào việc gần trung tâm thương mại nên số lượng người lui đến đây không hề nhỏ.
Ngoài một đầu bếp làm bánh có thể xoay sở ra, vì anh cũng thường phụ giúp đầu bếp. Thì về phần phục vụ, hiện tại phục vụ trong quán chỉ có một người là Trần Minh Trung. Dù cậu ta nhanh nhẹn nhưng cũng không thể xoay sở được. Cậu ta cũng là một trong những người sáng tạo nội dung có chút tiếng tăm trên mạng nên cũng kéo theo không ít quán đến tiệm. Việc quán cành đông khách nên một quản lý như Lê Nhã Trân cũng phải xuống tay phục vụ, thỉnh thoảng còn làm không xuể.
Trước tình trạng này, cô đã đề xuất với ông chủ mình nếu không muốn tốn quá nhiều tiền thì chỉ cần thuê thêm một người để giảm tải công việc. Vấn đề này Lý Thế Kiệt cũng suy nghĩ qua, thấy đề xuất của cô hoàn toàn hợp lý.
Anh ngả lưng lên chiếc giường êm ái, gật đầu nói: "Ừ. Cứ làm như cô nói đi. Vậy cô giúp tôi đăng bài tuyển dụng lên các trang mạng xã hội đi."
Lê Nhã Trân vui vẻ gật đầu đáp: "Dạ được. Vậy bây giờ em làm tiếp đây."
Chào tạm biệt xong, Lý Thế Kiệt cúp máy, nhắm hai mắt lại. Chiếc giường này êm hơn cái lúc trước anh nằm rất nhiều. Nghĩ ngợi một lúc anh liền ngồi dậy lật tấm ga trải giường lên xem. Quả nhiên bên dưới in nhãn hiệu của công nệm số một Việt Nam. Bảo sao chất lượng hơn hẳn chiếc nệm với giá vài trăm ngàn của anh.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Lý Thế Kiệt ngồi dậy, nhìn về phía nhà tắm vẫn còn sáng đèn kia một lúc, cuối cùng đứng dậy đi ra mở cửa.
Mới dọn đến đây thì làm sao có ai tìm anh. Nếu có chắc cũng chỉ là Trịnh Quang mà thôi.
"Chào cậu." Cô Phượng mỉm cười cúi chào Lý Thế Kiệt, đảo mắt tìm Trịnh Thu Cúc: "Cô chủ đâu rồi ạ?"
"Cô tìm cô ấy ạ?" Lý Thế Kiệt chỉ vào phòng tắm: "Cô đợi một chút, cô ấy ra nhanh thôi."
"Không cần đâu ạ." Cô Phượng khách sáo nói: "Đã đến giờ dùng cơm trưa, ông chủ cũng sắp về đến, thấy cô cậu chưa xuống nên tôi đến đây gọi thôi. Vậy lát phiền cậu giúp tôi thông báo cho cô chủ một tiếng."
"Được." Lý Thế Kiệt quay đầu nhìn vào phòng tắm, lại nhìn Cô Phượng, đáp: "Một chút nữa con xuống. Cô cứ chuẩn bị trước đi."
"Vậy tôi xin phép đi trước." Cô Phượng gật đầu, lùi vài bước rồi quay người đi thẳng về phía thang bộ.
Nhìn bóng dáng bà khuất dạng, Lý Thế Kiệt tiến đến phòng tắm, gõ vài cái lên trên đó. Bên trong vọng lại giọng nói khó chịu của Trịnh Thu Cúc: "Có chuyện gì?"
"Cô Phượng gọi chúng ta xuống ăn trưa." Lý Thế Kiệt cố nói vọng vào: "Cô Phượng còn nói ba của cô sắp về rồi."
Trịnh Thu Cúc rửa tay "Ừ" một tiếng, nói: "Anh cứ đi lo chuyện của anh, còn tôi không cần anh quan tâm. Còn nữa, anh đừng có dùng từ 'chúng ta' nữa. Tôi với anh chưa thân đến mức có thể gọi chung như vậy đâu."
Lý Thế Kiệt cũng nghe thấy tiếng "hừ" của cô. Anh cũng không biết nói gì thêm. Có lòng tốt gọi cô giúp, sợ cô không biết. Không được cảm ơn thì thôi, mà đằng này còn bị cô chỉnh lại, nói một lèo.
Đúng là một cô nàng khó chịu, khó chiều.
Xuống đến phòng bếp, trên bàn ăn đã ngồi khá đủ người. Vị trí đầu bàn dành cho Trịnh Quang vẫn chưa thấy người. Hàng ghế bên phải là Trần Gia Mỹ, Trịnh Đức Thành và Trịnh Thu Thảo. Hàng đối diện để trống, Lý Thế Kiệt đoán chắc vị trí này của Trịnh Thu Cúc và anh.
Lúc nãy anh nghe phong phanh cuộc trò chuyện của ba người họ xoay quanh chủ đề hôm nay có tiệc gì mà lại phải làm nhiều món như vậy, nhưng dường như ai nấy cũng đều không biết. Đến khi anh đến gần thì ba người họ lại im bặt, không nói thêm gì nữa.
Trên bàn bày vô số món ăn thịnh soạn, trông rất trịnh trọng như hôm nay là một ngày trọng đại nào đó. Có món tôm hùm đút lò, bò lúc lắc và nhiều món ăn khác nhau.
Tiến đến gần bàn, Lý Thế Kiệt để chiếc ghế bên cạnh vị trí ở đầu bàn cho Trịnh Thu Cúc, kéo chiếc ghế bên cạnh ra ngồi xuống, rồi mỉm cười nhìn dàn người không mấy thân thiện với mình.
Một nụ cười trong vô cùng giả tạo. Những người đối diện cũng không thèm nhìn anh lấy một cánh tay mà cắm đầu vào công việc của mình đang làm, người thì chụp ảnh, người thì bấm điện thoại…
Lúc này, Trịnh Thu Cúc đã xuống đến, liếc Lý Thế Kiệt một cái rồi ngồi vào vị trí bên cạnh thuận miệng hỏi Trịnh Quang ở đâu. Trần Gia Mỹ nói ông ta đang ở trên phòng thay đồ, chuẩn bị xuống đây rồi.
Mất thêm một lúc Trịnh Quang đã đi xuống, ngồi vào vị trí đầu bàn. Không đợi ai mở miệng, ông ta đã hắng giọng tuyên bố hôm nay là bữa tiệc chào đón Lý Thế Kiệt gia nhập vào gia đình của họ và khuyên họ đối xử tốt với anh.
Ông ta đưa ly lên, ai cũng đành miễn cưỡng đưa lên theo cụng ly.
Uống một ngụm rượu rồi đặt ly trở xuống, Lý Thế Kiệt nghĩ bụng: Đối xử tốt cái nổi gì, không mặt nặng mày nhẹ với nhau thì đã là hay lắm rồi.
Bắt đầu bữa tiệc. Ai nấy cũng cắm đầu ăn, không nói một lời nào.
"Thế Kiệt, sao rồi?" Trịnh Quang gắp thức ăn vào chén của mình, tiện tay gắp cho vợ mình một phần, hỏi: "Ở đây sáng giờ con thấy nhà này thế nào? Giống như ở nhà cũ chứ?"
Nếu so với nhà cũ của anh thì nơi đây ăn đứt. Còn so với biệt thự của Lý Hữu Bằng, dù cũng vô cùng sang trọng nhưng nơi đây cũng hơn hẳn biệt thự của ông bác phiền phức của anh.
"Cũng được ạ. Còn hơi mới nên chưa quen được." Lý Thế Kiệt cười đáp: "Nếu so nhà cũ của con với nhà này thì làm sao sánh bằng được. Biệt thự này có sân vườn, hồ bơi, tiện biết mấy."
Nghe vậy, Trịnh Quang phì cười, lại nói thêm: "Ừ, con cứ từ từ mà làm quen. Tự nhiên vào môi trường mới nên như vậy cũng là bình thường."
"Không quen thật hay là không thích?" Trần Gia Mỹ nhướn mày nhìn anh: "Ở bàn ăn này đều có quyền tự do ngôn luận, không thích thì cứ nói thẳng ra."
Khi nhìn thấy bà ta, Lý Thế Kiệt mới nhận ra ngôi nhà này không ai đón tiếp anh cả. Thông thường khi khách đến nhà hay người mới đến, họ luôn được tiếp nghênh đón, còn lần này, không một ai cả.
Trịnh Quang dùng tay huých nhẹ vào tay bà ta, nhắn mặt, miệng lẩm bẩm nói gì đó như trách mắng. Sau đó ông ta lại mỉm cười nhìn Lý Thế Kiệt: "Mặc kệ bà ấy. Con đừng để bụng."
"Không sao đâu ạ." Anh cười đáp lại. Cố nhịn thêm nữa, anh tự nhủ.
Cuộc trò chuyện tiếp theo của Trịnh Quang và Trịnh Thu Cúc chủ xoay quanh công việc. Đúng lúc này, đột nhiên Trịnh Đức Thành mở miệng: "Anh rể. Nghe nói anh mở tiệm bánh hả?"
Lý Thế Kiệt gật đầu đáp "Ừ" một tiếng: "Nếu cậu có rảnh thì đến ăn thử cho tôi chút ý kiến."
"Chuyện đó tính sau đi." Trịnh Đức Thành cầm ly rượu lên xoay vài cái: "Tiệm bánh đó cũng có một chút chỗ đứng, nhìn vẫn bình thường so với những tiệm khác. Ừm, một ông chủ tiệm bánh bình thường, một công ty cũng bình thường luôn, vậy mà lại có thể bước chân vào ngôi nhà này làm rể, phải công nhận là hay thật."
Chỉ cần nói đến đây, không cần nghe tiếp, Lý Thế Kiệt đã hiểu cuộc trò chuyện này đang muốn nói đến điều gì.
"Chắc hẳn anh không muốn vào đây ăn bám cái gia đình này đâu hả? Anh định bám váy đàn bà à?" Cậu ta nở nụ cười đắc ý: "Đừng có mà làm mất mặt đàn ông chúng tôi đấy."
Trịnh Quang mắng: "Cái thằng này. Mày ăn nói với anh rể mày như vậy hả?!"
Trịnh Đức Thành liền ngậm miệng lại, im lặng uống rượu.
Tưởng rằng sự sỉ nhục này đã được dừng lại nhưng, đời không như là mơ.
"Anh rể thì đúng là anh rể thật." Trịnh Thu Thảo bất chợt lên tiếng: "Nhưng anh rể mà phải đi ở rể thì cũng chứng tỏ được thực lực của anh ấy. Vậy thì những người như vậy đáng tôn trọng sao? Riêng con thì con không thấy như vậy."
Nói đoạn, câu cuối cùng cô như đang tự lẩm bẩm với chính mình, nhưng đủ để cả bàn ăn đều nghe thấy: "Đúng là… Không hiểu sao mình lại ghét những người ăn bám vợ mình như vậy nữa."
Trần Gia Mỹ và Trịnh Đức Thành đều bật cười. Trịnh Quang thì chán nản không quan tâm, tiếp tục bàn công việc với cô con gái lớn của mình.
Trời đánh tránh bữa ăn. Trời không đánh vậy mà anh lại bị người khác đánh bằng lời nói công kích.
Lý Thế Kiệt im lặng không nói thêm bất cứ điều gì nữa. Trên mặt vẫn nở nụ cười giả tạo để che giấu đi sự tức giận đang trong người anh. Anh phải cố nhịn, không để cho ngọn núi lửa đó phun trào ra. Nếu không sẽ biến nơi này thành biển lửa mất.
Có giữ nét mặt bình thản không chút cảm xúc gì, Lý Thế Kiệt hy vọng bữa cơm này có thể kết thúc nhanh nhất có thể.