Chàng Rể Bí Ẩn

Chương 119






Ánh chiều tà dần buông xuống. Hàng cây cổ thụ bên đường bị nhiều đợt gió thổi liên tiếp khiến cành cây, lá cây va vào nhau phát ra những tiếng xào xạc. Những chiếc lá đã úa vàng không thể chịu nổi lực tác động mà phải chấp nhận lìa cành, bay lả tả trên bầu trời.

Lá vàng rơi rụng phủ một phần lên mặt đường khiến nó trông không đẹp mắt mà còn loang lổ dưới đất. Mỗi khi có xe chạy qua với tốc độ cao, những chiếc lá dưới đất liền bay đi thêm một quãng.

Chiếc xe ô tô của John Davis lao đi với tốc độ nhanh trên đường. Ngày hôm nay anh ta không có tiết dạy buổi chiều nên quyết định đưa Lý Thế Kiệt đến nghĩa trang thành phố.

Nghĩa trang thành phố nằm ở nội thành của một thành phố con - thành phố nằm trong thành phố E. Đường vào trồng nhiều cây cối xum xuê. Nằm gần khu vực núi nên đường đi có chút ngoằn ngoèo. Trong khuôn viên nghĩa trang rất ít cây xanh, chỉ yếu là cỏ và một phần lớn bãi đất trống cô độc ở đó như con quái vật đang há miệng, chờ đợi con mồi tiếp theo vào đây để lấp đầy dạ dày của mình.

Chiếc xe dừng lại trước văn phòng bảo vệ và quản lý của nghĩa trang. John Davis đẩy cửa bước xuống, đi vào trong văn phòng.

Lý Thế Kiệt vẫn ngồi yên trên xe, nhìn vào không gian bên trong đó. Trong đầu anh bây giờ hoàn toàn không hề nghĩ đến bất cứ thứ gì cả. Nhưng không hiểu nguyên nhân vì sao trong lòng lại có một cảm giác khó chịu đến lạ.

Những người được đưa vào đây, đa phần chỉ được người thân đến đây thăm một lần vào ngày Thanh Minh. Thậm chí cũng có một số ít phải nằm dưới lòng đất lạnh lẽo, nhìn người thân của người bên cạnh đến thăm trong khi bản thân mình trông ngóng mà không thấy bóng dáng của người nhà mình đâu cả.

Nhắm hai mắt lại, tựa đầu vào ghế, Lý Thế Kiệt hít một hơi thật sâu vào. Anh tự nhủ với bản thân mình, Nhã Phương đã như em gái của anh thì anh không thể nào để cô ấy chết một cách oan uổng như vậy.

Anh nhất định sẽ tìm ra tên đã sát hại Nhã Phương.

Chỉ vài phút sau, John Davis đã rời khỏi văn phòng tiến về xe của mình. Trèo lên ghế lái, anh ta khởi động xe: "Đi thôi."

Tưởng chừng có thể vào cùng nhưng nào ngờ John Davis lại nghe Lý Thế Kiệt lên tiếng: "Để tôi một mình vào đó được rồi."

"Hả?" John Davis hơi bất ngờ.

"Tôi vào đó một mình được rồi." Lý Thế Kiệt lặp lại.

"Không, ý tôi không phải đang hỏi cậu nói gì. Ý tôi muốn nói là sao cậu lại muốn vào đó một mình?"

"Chuyện đó cậu không cần quan tâm đâu. Cứ đọc số với vị trí mộ của cô ấy là được."

Lưỡng lự một lúc, cuối cùng John Davis cũng đọc ra một con số cho Lý Thế Kiệt. Anh ta biết dù có nói thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ thay đổi được quyết định của anh.

Đẩy cửa bước xuống, Lý Thế Kiệt đi thẳng vào con đường cát và đá trước mặt. Từng đợt gió chiều thổi mạnh hơn ở những nơi không có nhà cao khiến khác và một số vật dụng cũng như người nhà của người ở đây đem đến cúng bái bay theo chiều gió, cuốn đến một nơi tận cùng mà hầu như không có ai đủ kiên nhẫn để tìm hiểu xem đó là nơi nào.

Đi được gần năm trăm mét, Lý Thế Kiệt rẽ vào một con đường nhỏ ở giữa hai bên đều là dãy mộ trải dài đến cuối đường. Tìm theo số vị trí John Davis đọc, Lý Thế Kiệt dừng lại trước một ngôi mộ lát đá màu xanh ngọc. Ngôi mộ này với diện tích gần ba lần những ngôi mộ khác. Tấm bia được đặt ở giữa tổng thể diện tích. Phía bên phải vẫn còn là một bãi đất trống với những ngọn cỏ dại mọc um tùm. Do được đưa vào đây chưa lâu nên thức ăn của người cuối cùng đến thăm Nhã Phương vẫn còn ở đây. Nó đã không còn như hình dạng ban đầu và đã nổi mốc.

Lòng anh lại càng cảm thấy khó chịu hơn khi nhìn thấy ảnh Nhã Phương trên đó. Dù không cười nhưng lại khiến Lý Thế Kiệt nhớ đến nụ cười của cô ấy mỗi khi gặp anh. Dường như chỉ cần gặp anh mà không cần thứ gì khác cũng đã khiến cô ấy rất vui rồi.

Lý Thế Kiệt ngồi xổm xuống đối diện với bức ảnh của Nhã Phương. Anh chậm rãi giơ tay lên, khẽ chạm vào khuôn mặt trên ảnh.

"Tôi xin lỗi." Lý Thế Kiệt nói khẽ.

Nhã Phương luôn là người sẵn sàng nói chuyện với anh bất cứ khi nào anh cần, cho dù đó là câu chuyện mà cô ấy cảm thấy có chút nhàm chán đi nữa, cô ấy vẫn sẽ tiếp tục câu chuyện nếu người đó là Lý Thế Kiệt.

Nhưng kể từ bây giờ, kể từ giây phút cô ấy muốn tấn công anh, cô ấy muốn cứu anh và lúc cô ấy trút đi hơi thở cuối cùng thì giờ đây, mỗi khi Lý Thế Kiệt lên tiếng sẽ không có người không màng đến nội dung cuộc trò chuyện mà sẵn sàng tiếp chuyện với anh.

Dù biết nếu chuyện của anh được người khác biết, người ta sẽ nói lỗi của mọi chuyện không nằm ở anh mà nằm ở Nhã Phương. Nhưng đối với Lý Thế Kiệt, nếu không phải tại anh thì làm sao có được một Nhã Phương như bây giờ. Nếu không có nguồn cơn thì làm sao có được sự việc xảy ra tiếp theo sau đó. Cho nên phần ít phần nhiều gì trong chuyện này, anh cũng là người có lỗi.

Đến giờ ở phía của anh vẫn không tìm được tung tích của người đã nổ súng bắn chết Nhã Phương. Phía cảnh sát cũng không ngoại lệ khi họ vẫn đang chật vật truy tìm hung thủ và luôn xuất hiện trước mặt anh với sự nghi ngờ rất lớn.

Lý Thế Kiệt cũng chẳng để tâm đến đám cảnh sát kia muốn làm gì mình. Thứ bây giờ hiện diện trong người anh ngoại trừ tình yêu của mình dành cho Trịnh Thu Cúc ra thì nó còn có một ngăn chứa vô cùng lớn để chứa đựng thứ được gọi là thù hận trong người anh.

Nếu suy xét kỹ mọi chuyện một chút và dùng giả thiết "nếu như" thì chắc chắn những chuyện này đều có liên quan đến nhau cả.

Nếu như ba mẹ Lý Thế Kiệt không bị giết thì làm sao anh phải theo chú của mình sang Mỹ. Khi đó anh cũng không cần phải rời xa Nhã Phương, không cần phải theo huấn luyện để trở thành một sát thủ. Khi đó Nhã Phương cũng không cần phải luôn dõi theo anh, tìm kiếm và thậm chí là gia nhập vào tổ chức sát thủ, không cần gia nhập băng nhóm kia và cô ấy không cần phải chết!

Nguyên nhân cái chết ngoại trừ một phần do Lý Thế Kiệt gây ra thì cũng có nguyên nhân gián tiếp do người đã giết chết ba mẹ anh gây ra. Cho dù là bất cứ ai, cho dù người đó có địa vị lớn thế nào trong xã hội, Lý Thế Kiệt cungc quyết định giết sạch tất cả. Giết kẻ đã sát hại ba mẹ anh và giết kẻ đã nổ súng bắn chết Nhã Phương.

"Rốt cuộc là ai đã bắn chết cô?" Lý Thế Kiệt lại tiếp tục nói rất khẽ như đang thì thầm với chính bản thân mình: "Rốt cuộc họ là ai? Hy vọng cô có thể giúp tôi nhanh chóng tìm ra bọn họ để tôi có thể bảo vệ những người tôi yêu thương và trả thù cho cô."

Nói xong, Lý Thế Kiệt đứng dậy. Gió mạnh thổi tà áo khoác của anh bay bay theo chiều gió. Đút hai tay vào túi áo, anh đi theo con đường ban đầu ra thẳng khu vực cổng của nghĩa trang.

Chiếc xe của John Davis vẫn dừng ở đó. Từ xa đã nhìn thấy bóng dáng anh ta ngồi trong xe, cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại phản chiếu ánh sáng vào mặt anh ta.

Tuyến đường này không có quá nhiều xe qua lại. Chủ yếu dẫn vào trong khu vực nghĩa trang. Còn đi sâu vào trong theo con đường là dẫn đến một khu đất trống với diện tích cả nghìn mét vuông đang thi công xây dựng dự án nào đó.

Mở cửa bên ghế lái phụ ra, Lý Thế Kiệt trèo lên. Anh nhắm mắt lại, ngước mặt lên trời, giọng nói có chút mệt mỏi: "Đưa tôi về tiệm bánh."

"Cậu xem tôi là tài xế đấy à?" John Davis hạ điện thoại xuống.

"Không. Nếu như cậu không tiện thì tôi gọi xe vậy." Nói là làm, Lý Thế Kiệt giơ tay mở cửa xe.

Thấy hành động của anh, John Davis vội nói: "Tôi đùa với cậu thôi. Cậu đâu cần phải căng lên như vậy đâu."

Lý Thế Kiệt kéo cửa xe đóng lại, thắt dây an toàn cho mình: "Tâm trạng tôi không tốt. Tôi không có hơi đâu mà đùa với cậu."

"Ờ." John Davis đáp rồi khởi động xe, không nói thêm gì nữa.

Anh ta hiểu người bạn thân này của mình, nếu cứ tiếp tục vờ như không nghe thấy mà đùa giỡn thì chắc chắn hậu quả sẽ không ai dám nghĩ đến. Với lại anh ta hoàn toàn hiểu tâm trạng của Lý Thế Kiệt. Tận mắt chứng kiến cái chết của người vì mình mà sẵn sàng làm tất cả chỉ vì sự an toàn của mình, cho dù người đó có nói dối mình đi chăng nữa thì ít nhiều gì trong lòng họ cũng có chút khó chịu. Một cảm giác khó chịu không lời nào có thể tả thành lời.

Chạy được một đoạn, tiếng chuông điện thoại vang lên xóa tan bầu không khí im lặng, ngột ngạt trong xe. Điện thoại của John Davis đặt trên giá hiển thị số điện thoại của Gia Hân gọi đến.

Lý Thế Kiệt nhìn một cái rồi lại nhắm mắt.

"Nếu có chuyện thì thả tôi xuống ở đây đi." Anh nói.

"Không được." John Davis lắc đầu, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước: "Sao tôi có thể để cậu về một mình được chứ? Tôi đã hứa đưa cậu đến tiệm bánh thì tôi phải đưa cậu đến đó."

Lý Thế Kiệt lại mở mắt, giơ tay lên xem đồng hồ. Năm giờ bốn mươi lăm phút chiều. Anh nói: "Giờ này ở đường đó kẹt xe, cậu cứ thả tôi xuống ở đầu đường được rồi."

"Như vậy ổn chứ?" John Davis liếc nhìn Lý Thế Kiệt một cái.

"Có gì không ổn à?" Anh hỏi ngược lại.

"Không không. Được rồi, vậy tôi thả cậu ở đầu đường."

Im lặng một lúc, Lý Thế Kiệt lại nói: "Dù tôi không mấy tin tưởng Gia Hân, cậu cũng biết điều đó nhưng cậu vẫn không nên để cô ấy chờ đợi cậu quá lâu. Nếu như phán đoán của tôi là sai mà cậu bỏ lỡ một cô gái như cô ấy thì không tốt đâu."

Anh không hiểu tại sao mình lại nói ra những lời này. Nhưng nếu loại bỏ những nghi ngờ trước mắt ra thì Lý Thế Kiệt thấy Gia Hân cũng là một cô gái tốt. Anh không muốn người bạn thân của mình phải hối hận vì anh.

John Davis gật đầu, đáp một câu mà Lý Thế Kiệt hay nói: "Tôi biết mình nên làm gì."

Hiện tại những chuyện trước kia khi còn nhỏ có xảy ra với Nhã Phương cho đến tận bây giờ, Lý Thế Kiệt vẫn không tài nào có thể nhớ rõ được. Mọi thứ trước kia đối với anh vẫn còn rất mơ hồ. Sự chân thật trong từng câu chuyện Nhã Phương nói với anh đều là cảm nhận chứ không có thứ gì có thể chắc chắn được điều đó ngoại trừ trí nhớ của anh.

Kể từ lúc bị một sát thủ tấn công trong bệnh viện cho đến khi xuất viện, đến Hàn Quốc và lại trở về Việt Nam, cái thứ gọi là "miền ký ức" kia của Lý Thế Kiệt đã không xuất hiện trở lại. Cô gái trong nơi đó với nụ cười rất tươi nhưng không thấy rõ mặt, và nhân vật "anh" trong đó rất vui vẻ cũng theo đó mà bay biến tất cả. Anh cũng từng nghĩ liệu rằng những hình ảnh mình thấy được có phải là mơ hay không, hay đó là một giấc mộng kéo dài như một bộ phim nhiều tập?

Nhưng từ những cảm giác chân thật của sự vui vẻ mà anh cảm nhận được lại phản bác những suy nghĩ đây là giấc mơ của anh. Nó lại khiến anh nghĩ đến một lý do là liệu rằng có phải đây là ký ức bị mất quãng thời gian từ năm mươi bốn đến mười tám hay không?

Lý Thế Kiệt không thể nhớ rõ được những ký ức mình bị mất đi chính xác từ độ tuổi nào đến độ tuổi nào. Anh chỉ có thể ước tính trong khoảng thời gian này chứ không nằm ngoài.

Lý Thế Kiệt cũng từng đi khám bác sĩ tâm lý và họ cũng không thể chỉ ra rõ ràng rằng những gì anh thấy những lúc đau đầu và lúc ngủ là ký ức hay giấc mơ. Họ chỉ tính toán theo các thống kê trên thế giới và đưa ra kết luận hơn năm mươi phần trăm những hình ảnh anh nhìn thấy chính là ký ức.

Nhưng vẫn còn số ít phần trăm ở phía còn lại. Như thế chẳng khác nào tỉ lệ ở giả thiết còn lại vẫn có thể xảy ra rất lớn? Nên bây giờ, những hình ảnh đó đối với Lý Thế Kiệt, anh muốn nó xuất hiện nhiều hơn nữa để anh có thể xác định xem nó có phải là thật hay là mơ.

Nhưng nó lại không xuất hiện.

Còn những ký ức về trước quãng thời gian bị mất đó trở nên mơ hồ có lẽ là do sự ảnh hưởng của chú Lý Thế Kiệt. Để khiến anh quên đi đau buồn khi mất cả ba lẫn mẹ, để huấn luyện anh trở thành một trong những sát thủ giỏi nhất, ông đã nói một câu khắc sâu vào tận tâm can của anh: "Để rũ bỏ quá khứ đau buồn thì phải sống với thân phận mới. Nếu đã chấp nhận thân phận mới thì phải từ bỏ tất cả những gì của quá khứ, bao gồm cả bạn bè."

Có lẽ vì thế nên trí nhớ của Lý Thế Kiệt cũng dần quên đi sự xuất hiện của Nhã Phương và chấp nhận thân phận mới của mình là Luke Douglas. Chỉ khi trở về Việt Nam, anh mới lấy lại thân phận cũ của mình, một thân phận vốn có mà không ai có thể tước đoạt nó.

Không nằm ngoài dự đoán của Lý Thế Kiệt, con đường ở tiệm bánh của anh kẹt cứng, phải di chuyển từng chút một mới có thể thoát khỏi đó. John Davis cho Lý Thế Kiệt xuống ở đầu đường rồi dặn anh cẩn thận, có chuyện gì cứ gọi cho anh ta rồi lập tức đánh tay lái cho xe rời đi.

Vừa đi được vài bước, Lý Thế Kiệt dừng chân trước một cửa hàng cà phê chuyển nhượng, quay đầu nhìn vào trong. Trương Hoàng Thanh từ bên trong đi ra, cầm trên tay cốc cà phê nhìn anh.

Đúng là cảnh sát không tìm thấy thêm bất kỳ thông tin nào sẽ đến tìm người bị tình nghi nhưng không đủ chứng cứ đầu tiên.

Trương Hoàng Thanh dừng lại trước mặt Lý Thế Kiệt, uống một ngụm cà phê, nói: "Trùng hợp thật."

Trùng hợp? Trùng hợp một cách có chủ đích thì đúng hơn.

Mặt Lý Thế Kiệt vẫn không một chút cảm xúc, nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Đúng là trùng hợp thật."

"Tôi cứ tưởng, anh sợ tội bỏ trốn sang Hàn Quốc chứ!"

Lý Thế Kiệt không quá để ý đến câu nói của Trương Hoàng Thanh hoặc bị nó kích phát, khiêu khích. Anh bình tĩnh nói: "Sao có thể chứ. Tôi là một công dân lương thiện, không làm chuyện gì sai thì có gì phải sợ chứ? Ngược lại, tôi thấy cảnh sát như anh đây phải sợ thì đúng hơn đấy."

Lời nói của anh không sai. Đối thủ đối đầu với anh và cả cảnh sát lần này là một băng nhóm sát thủ có một trình độ nhất định nên nếu Trương Hoàng Thanh vẫn dùng cách bắt những tội phạm giết người đơn thuần thì chắc chắn người gặp nguy hiểm chính là anh ta.

"Anh nên cẩn thận với lời nói của mình hơn đấy." Trương Hoàng Thanh cảnh cáo.

Lý Thế Kiệt bật cười: "Vậy thì tôi sẽ không nói." Vừa dứt lời, anh liền quay người, đi thẳng một mạch về tiệm bánh.

Trương Hoàng Thanh nhìn theo bóng lưng của Lý Thế Kiệt một lúc, không biết nghĩ ngợi điều gì. Cuối cùng anh ta cũng quay người rời đi, bước về phía ngược lại với hướng của Lý Thế Kiệt.

Đi theo dòng người trên đường, Lý Thế Kiệt đẩy của tiệm bánh bước vào trong. Giờ phút này quán khá đông khách nên tiếng leng keng ở cửa vang lên không quá lớn so với tiếng trò chuyện của những thực khách bên trong cho dù họ nói chuyện rất khẽ.

Đảo mắt một vòng cửa tiệm, quán gần như không còn chỗ trống nào khiến Lý Thế Kiệt cảm thấy rất hài lòng. Có cặp đôi, gia đình, nhóm bạn hoặc thậm chí một người cũng đều lắp kín quán ăn.

Vừa bước vào trong, Lý Thế Kiệt liền thấy Lâm Gia Huy quay sang nhìn mình. Cậu ta hỏi anh có biết Nhã Phương đi đâu không mà cả tuần nay không đến tiệm bánh, thậm chí liên lạc cũng không được. Lúc này, Lê Nhã Trân cũng dừng tay nhìn về phía này như đã chờ đợi câu trả lời của anh từ lâu.

Lý Thế Kiệt chỉ hơi khựng lại vài giây rồi lạnh lùng nói mình không biết và Nhã Phương cũng không có nhắn lại với mình. Sau đó anh đi thẳng vào trong bếp, đóng sầm cửa lại trước ánh mắt ngơ ngác của đám nhân viên của mình. Cả đám anh nhìn tôi, tôi nhìn anh vài giây rồi lại ai làm việc nấy, cứ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Không khí mát lạnh của điều hoà liền tan biến khi đi vào phòng bếp, bị sức nóng của từng cái lò nướng toả ra. Hương thơm đặc trưng của bơ thoang thoảng, lắp kín cả bầu không khí.

Lưu Gia đang ngồi trên ghế, dụng cụ làm bánh đều đã được thu dọn và xử lý sạch sẽ, vô cùng gọn gàng. Ông ta ngồi xem màn hình điện thoại đang chiếu tập phim của một bộ phim kiếm hiệp nào đó.

Thấy Lý Thế Kiệt vào, Lưu Gia ấn nút tạm ngưng, gác một tay lên bàn nhìn anh. Ông ta hỏi: "Có phải Nhã Phương sẽ không bao giờ trở lại đây không?"

Chỉ một câu nói của Lưu Gia cũng khiến Lý Thế Kiệt biết ông ta nhạy bén như thế nào và cũng không có gì là lạ. Ông ta cũng từng là một sát thủ nên sự biến mất đột ngột như vậy thì chỉ có hai khả năng, chạy trốn hoặc chết. Giả thiết thứ nhất không thể xảy ra thì chỉ có thể là giả thiết thứ hai.

"Ừ." Lý Thế Kiệt gật đầu: "Tôi cần súng."

Lưu Gia không hỏi gì nhiều mà vào thẳng vấn đề: "Cậu cần súng gì?"

"Súng lục."

"Cậu cần bao nhiêu?"

"Một."

"Được rồi, cứ giao cho tôi." Lưu Gia giơ tay ấn nút tiếp tục bộ phim. Xem được một lúc, ông ta lại nói: "Cần giúp đỡ cứ gọi cho tôi."

"Ừ." Nói xong, Lý Thế Kiệt xoay người đi thẳng ra ngoài.

Đám nhân viên thấy sắc mặt của chủ kình không mấy gì tốt nên họ cũng chỉ nhìn theo chứ không dám nói thêm bất cứ câu nào nữa.

Đi ra khỏi tiệm bánh, Lý Thế Kiệt nhìn dòng xe đang di chuyển trên đường.

Cuộc sống nhộn nhịp khi về đêm đã chính thức bắt đầu.

Anh thầm nghĩ: Chuyện của mình nên để mình giải quyết chứ đừng kéo người khác vào chuyện này.

Nghĩ vậy, Lý Thế Kiệt bước đi theo dòng người trên đường mà không hề có mục đích là sẽ đi đến đâu, điểm dừng ở chỗ nào. Anh chỉ bây giờ mình muốn đi bộ mà không cần suy nghĩ gì nhiều, cứ thế mà bước đi thôi.