Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 929






Chương 929:

“VùI” Lý Đại Dũng không ngừng lại, cầm nửa thanh kiếm chém về phía Diệp Phi.

Giọng Diệp Phi trầm xuống: “Chú Dũng, chú muốn đi đến bước đường cùng sao?”

“Chú đã sai rồi, vẫn cứ phải tiếp tục sai nữa hay sao?”

“Chú như vậy không làm cho… dì Liễu thất vọng, không làm… Mạt thất vọng sao?”

Diệp Phi nhịn đau quát lên: “Chú thật sự nhãn tâm ra tay với tôi sao?”

Câu cuối cùng khiến bước chân của Lý Đại Dũng chậm lại, sau đó ánh mắt ông ta trở nên lạnh lẽo, vô cùng quyết tâm: “Xin lỗi, Diệp Phi, cậu biết quá nhiều”

“Cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bố mẹ cậu”

Sau khi nói xong, đôi mắt ông ta lạnh như băng, ra đòn liên tiếp đánh về phía Diệp Phi.

Diệp Phi dùng Ngư Trường để đỡ lấy.

“Keng!”

Ngư Trường va chạm với kiếm võ sĩ đạo tạo ra một tiếng kêu chói tai, hai người đồng thời lui về phía sau mấy bước.

Diệp Phi vẫn cố gắng đến cùng: “Chú Dũng, quay đầu là bờ”

Lý Đại Dũng không trả lời, cầm kiếm lên tiếp tục tấn công.

Diệp Phi chỉ có thể nghênh chiến.

“Keng keng keng.”

Hai người đấu tranh gay gắt giữa những đường kiếm, đánh rất quyết liệt.

Cuối cùng, cùng với một tiếng hét chói tai, kiếm của hai người chém chéo nhau.

Một giây đó, cả hai đều thấy được một ngọn lửa chiến hừng hực trong mắt đối phương.

“Rầm”

Trong nháy mắt giao nhau, bàn tay Lý Đại Dũng xoay một vòng kỳ lạ đánh liên tiếp lên lưng của Diệp Phi.

Cơ thể Diệp Phi bay về phía sau, lúc bay lên cũng đã nhún chân một cái, sau đó lắc mình xoay người giữa không trung, lúc tiếp đất thì khóe miệng đã chảy máu.

Vết máu rơi trên gương mặt Lý Mạt Mạt đang nằm trên sofa, nhìn qua rất đáng sợ.

Lý Đại Dũng cũng không ngờ Diệp Phi lại phản ứng nhanh như vậy, không kịp né tránh nên cũng đã bị đánh trúng ngang lưng.

Cả người lảo đảo về phía trước, lúc xoay người lại thì trong mắt hiện lên sự khen ngợi: “Diệp Phi, cậu thật sự khiến chú Dũng vui mừng”

Ông ta cảm thán một tiếng: “Ở cái tuổi này đã có thân thủ như vậy, cha mẹ của cậu sẽ rất tự hào.”

Diệp Phi đau lòng nhìn ông ta: “Chú Dũng, bỏ kiếm xuống đi, chỉ cần chú đồng ý quay đầu lại, cháu nhất định sẽ cầu xin chú Mặc, nhất định giữ lại mạng của chú.”

Anh không muốn nhìn thấy cảnh mình và chú Dũng chém giết lẫn nhau.

Ánh mắt Lý Đại Dũng lạnh lếo nhìn Diệp Phi: “Diệp Phi, có một số việc đã làm thì không thể quay đầu lại được”

Diệp Phi la lớn tiếng: “Không phải là không thể quay đầu, mà là chú có muốn quay đầu hay không.”

Lăng Thiên Thủy cười duyên một tiếng: “Chuyện giết mày vốn cũng không cần quay đầu”

“Câm miệng!”

Diệp Phi nhìn chăm chằm Lý Đại Dũng quát lên: “Chú Dũng, chú thật sự không hối hận sao?”

“Cậu yên tâm, cậu chết rồi, tôi sẽ chăm sóc bố mẹ của cậu”

Lý Đại Dũng hét lớn một tiếng, vung tay lên cao, đâm thẳng một kiếm vào ngực của Diệp Phi.

Sấm chớp dữ dội.

Một đòn này của ông ta đánh từ trên xuống, chiếm hết lợi thế, cả người bị thương của Diệp Phi đều bị cây kiếm của ông †a vây lại, nếu không có cách phá chiêu thì ngay cả muốn tránh cũng không tránh được.

Nhưng mà Diệp Phi không có tránh.

Chỉ thấy Diệp Phi đứng ngẩn ngơ không nhúc nhích, Lý Đại Dũng khế nhíu mày, không biết Diệp Phi có ý gì.

Lế nào không có cách nào phản kháng?

Chỉ là ông ta không nghĩ nhiều, cổ tay cầm chắc kiếm, thanh kiếm biến thành nhiều hình ảnh khác nhau, khoảng cách ngày càng gần.

Một kiếm đâm thẳng vào trái tim của Diệp Phi.