Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 910






Chương 910:

Giọng nói của cô còn mang theo một chút tủi thân: “Giống như tướng quân nổi giận chỉ vì má hồng*, thật là vô cùng rung động vô cùng cảm động lòng người mà”

*Chú thích: xung quân nhất nộ vi hồng nhan- trích trong Viên Viên khúc của nhà thơ Ngô Vĩ Nghiệp”

Diệp Phi cảm giác như sắp bị giày vò đến điên rồi: “Nhưng mà tôi cũng đứng ở trước mặt chị che chắn mà”

“Cho cậu một cơ hội thôi đó!”

Tiếng cười của Tống Hồng Nhan dịu nhẹ: “Nếu như tôi và Đường Nhược Tuyết đều rơi xuống nước, cậu sẽ cứu ai trước?”

Diệp Phi cầm điện thoại la lên: “Ôi ôi, ôi ôi ôi, tín hiệu làm sao lại kém đến như vậy… Ôi ô.i..”

“Được rồi, đừng có mà trốn nữa, tín hiệu ở biệt thự Phi Long mà có thể kém sao, vậy thì cả cái Nam Lăng cũng không cần thông đường dây điện thoại nữa rồi”

Tống Hồng Nhan cảm thấy đã giày vò Diệp Phi cũng đủ rồi: “Tối nay tôi gọi điện cho cậu, là vì có một việc cần cậu giúp đỡ”

Diệp Phi khôi phục lại như bình thường, cười nói: “Mời chị Nhan nói.”

“Nhà họ Tống tôi có một người bạn thân, hôm trước ông ấy có dẫn con gái đi đến Nam Lăng tìm bác sĩ”

Giọng điệu của Tống Hồng Nhan dần dần bình thường lại: “Ông ấy vốn là muốn tìm đến ông già Hoa Thanh Phong, nhưng không biết vì cái gì mà ông Hoa lại đột nhiên bế quan”

“Cậu ta vô cùng mất mát, tình hình của con gái cũng không được tốt cho lắm, tôi suy nghĩ muốn để cậu dành thời gian đến xem bệnh họ”

Cô nhẹ giọng bổ sung thêm một câu: “Với y thuật của cậu, tôi nghĩ nhất định có thể giúp được”

Diệp Phi có chút cảm động, trong lòng của anh hiểu rõ, người này nhất định là không đơn giản, đối với sự nghiệp của anh sẽ có trợ giúp rất lớn, nếu không Tống Hồng Nhan cũng sẽ không tùy tiện giới thiệu.

Người phụ nữ này, thật sự đúng là lúc nào cũng không nghĩ đến việc kiếm lợi cho bản thân, Diệp Phi gật gật đầu: “Không có vấn đề, ngày mai tôi rảnh, có thể đi theo chị xem thử, đúng rồi, lai lịch của người bệnh này ra sao a?”

“Người của Diệp Đường, không phải loại tốt thí”

Tống Hồng Nhan cũng không có giấu diếm: “Chẳng qua thân phận không đơn giản, trước đây nhà họ Tống ở nước ngoài xảy ra chuyện, ông ấy đã giúp đỡ không ít”

“Ông ngoại của tôi cũng ngay lúc mà Diệp Đường quật khởi tài trợ không ít † Cô cười ra tiếng: “Chỉ là tính tình của ông ấy có chút táo bạo, cậu phải chuẩn bị tâm lí một chút”

Hai mắt của Diệp Phi lóe lên ánh sáng: “Người của Diệp Đường sao?”

“Không sai, ông ấy cũng được coi như là nguyên lão của Diệp Đường rồi”

Tống Hồng Nhan gật gật đầu: “Về tình huống cụ thể thì sau này cậu từ từ sẽ biết thôi”

Sau khi Diệp Phi cúp điện thoại, liền gạch bỏ hết mấy cái tên Hổ Nữu bọn họ.

Ngày mai có cơ hội nhìn thấy người của Diệp Đường, vậy thì không cần đến bọn họ đi truyền báo, còn không phải cuối cùng vẫn là cần tự thân mình đi chứng thực hay sao.

Vào buổi sáng hôm sau, Diệp Phi vừa mới ăn xong bữa sáng, Tống Hồng Nhan đã lái Ferrari xuất hiện.

Chiếc xe màu đỏ, người phụ nữ yêu kiều xinh đẹp khiến cho không ít người đi đường tản bộ có chút ngẩn ngơ, cũng làm cho Lý Mạt Mạt cố ý đi ngang qua đây hơi nheo mắt lại.

Diệp Phi không để ý ánh mắt của mọi người, sau khi dặn dò Tô Tích Nhi xong thì chui vào trong xe.

Tống Hồng Nhan giãm mạnh chân ga, xe rít gào mà rời đi, làn tóc đen tung bay, mê hoặc đập vào đôi mắt xinh đẹp của Lý Mạt Mạt.

Nửa giờ sau, tại viện điều dưỡng tư nhân Triều Dương, ở chỗ như thế này, không phú thì quý, người bình thường căn bản là không vào được.

Ngoại trừ bảo vệ canh phòng ở bên ngoài, còn cả nhân viên y tế đều tốt nghiệp từ những trường y nổi tiếng, quét rác cũng đều là sinh viên trường y.

Tống Hồng Nhan dẫn theo Diệp Phi đi đến một tòa nhà màu trắng nhỏ, lấy điện thoại ra nói vài câu với ai đó, người giữ cổng nhân được thông báo mới cho hai người bọn họ đi vào.

Không bao lâu sau, Diệp Phi đi theo Tống Hồng nhan đến tầng năm.

Đi vào một phòng bệnh rộng năm mươi mét vuông, Diệp Phi liếc nhìn mấy người nam nữ đứng đầy trước giường bệnh, vây quanh một cô gái nhỏ mặt trái xoan xì xào bàn tán.

Cô gái đó không lớn, khoảng năm sáu tuổi, rất là đáng yêu.

Trong đó có một người vẻ ngoài khôi ngô, thân hình cao lớn đứng ở nơi đó, giống như một ngọn núi, khó mà lay chuyển.