Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 736






Chương 736:

 

“Nam Cung Ngạo kiên quyết chết đụng, bị Độc Cô Thương một kiếm kề cổ”

 

“Vương Đông Sơn vì bệnh tim tái phát không tham gia tiệc gặp mặt thoát được một kiếp”

 

“Tiết Như Ý tự mình ra trận, sau khi đánh bại tám người đứng đầu Vũ Minh, tập hợp được ba ngàn đàn em”

 

“Thẩm Đông Tỉnh dẫn người chỉnh lý nhà họ Thẩm, sau khi giết chết ba mươi tám người, chấp chưởng toàn bộ nhà họ.

 

Thẩm”

 

“Tiết Như Ý dẫn người thu nạp tàn quân của Nam Cung Ngạo, sau khi giết chết bốn người thân tín, thu phục được bốn ngàn tệ đệ.”

 

“Vương Đông Sơn tuyên bố thủ đoạn của Tiết Như Ý bẩn thỉu, không xứng làm tân hội trưởng, anh ta muốn quyết một trận cao thấp với Tiết Như Ý và Thẩm Đông Tinh… “Chiến tướng Vương Đông Sơn cuồng hùng tới Nam Lăng”

 

Một mảnh tin chiến sự hiện ra trước mặt Diệp Phi, thế cục ở Nam Lăng vũ hội tốt hơn so với trong tưởng tượng của anh.

 

Chưa đến ba ngày đã thu phục được bảy phần đàn em ở Vũ Minh.

 

Chỉ cần xử lý xong lão bảo thủ Vương Đông Sơn, thì cả Nam lăng vũ hội sẽ không còn năng lực chống cự.

 

Diệp Phi tin rằng đám người Tiết Như Ý sẽ nhanh chóng xử lý được Vương Đông Sơn.

 

“Ting..” Ăn xong bát mì, Diệp Phi thay một bộ quần áo, đang định ra ngoài đi dạo một vòng lại nghe thấy tiếng báo tin nhắn truyền tới.

 

Anh mở ra xem, là tin tức của Đường Kỳ Kỳ, bên trên còn có định vị, còn có một câu đơn giản: “Mau tới cứu tôi! Diệp Phi hơi sững sờ, lại điện lại nhưng không có ai bắt máy.

 

Anh lo Đường Kỳ Kỳ xảy ra chuyện, nên lấy tốc độ nhanh nhất tới đó.

 

Hai mươi năm phút sau, Diệp Phi xuất hiện ở “Thế giới trên sông” của quán bar Lâm Lập.

 

Thế giới trên sông là một tàu chở hàng lớn của thuyền được bỏ không. Tổng cộng có ba tầng, mỗi tầng đều có bảy tám gian quầy bar có tính chất khác nhau, rất náo nhiệt.

 

Nó được cho là một nơi nổi tiếng để nghỉ ngơi ở Nam Lăng.

 

“Anh rể, anh đến rồi à?”

 

Khi Diệp Phi đang nhìn xung quanh tìm bóng dáng của Đường Kỳ Kỳ, một thân ảnh trẻ trung trang điểm xinh đẹp đánh tới, còn mang theo một làn gió thơm.

 

Ngay sau đó, Đường Kỳ Kỳ liền nhào vào trong ngực Diệp Phi, cười hì hì nói: “Em biết anh sẽ đến mà”

 

Cô gái tối hôm nay trước sau giản lược, một chiếc váy ngắn mỏng màu đen, một cái áo phông màu trắng, ôm lấy dáng người cô.

 

Trên đùi cô không mặc tất chân mà là một đôi chân dài trắng nõn, rất thì kích thích mắt nhìn.

 

“Em không sao chứ?

 

Anh còn tưởng em gặp phải kẻ xấu.”

 

Diệp Phi tức giận buông cô em vợ ra: “Đây là nơi sói đến, em cẩn thận lần sau thật sự có nguy hiểm, không tìm được người cầu cứu”

 

“Không đâu, em tin anh rể”

 

Khóe miệng Đường Kỳ Kỳ vẽ ra một độ cong: “Cho dù em có nói dối một trăm lần em gặp nguy hiểm, em vẫn tin anh rể chắc chắn sẽ đến cứu em không lệch lần nào”

 

Diệp Phi xoa đầu cô: “Em chắc chắn tin anh như vậy?

 

Nói đi, gọi anh tới đây làm gì?”

 

“Đến quán bar đương nhiên là để uống rượu rồi”

 

Đường Kỳ Kỳ mỉm cười long lanh: “Em đã tới Nam Lăng được hai ngày rồi, quen biết mấy chị em, bọn họ hẹn cùng nhau đi tắm”

 

“Em không tiện từ chối, một mình em đi thì hơi sợ dù sao em cũng là một tiểu bạch thỏ ngốc nghếch”

 

Cô bám vào cánh tay của Diệp Phi: “Cho nên em liền gọi anh tới đây”

 

Diệp Phi hơi nhích người ra: “Lần trước chuyện của Triệu Tư Kỳ và Hùng Thiên Nam vẫn chưa đủ để giáo huấn em hả?”