Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 718






Chương 718:

 

“Bà Chu không đơn giản là bị tà khí xâm nhập, bà ấy bị xâm hại thần hồn, cơ thể có ác linh nắm trong tay”

 

Tiếng nói của Diệp Phi rơi xuống: “Hiện tại bà ấy yên tĩnh, không phải vì Chung Thiên sư lợi hại mà bị tiên xạ và máu chó áp chế được một chút”

 

“Chờ sau khi ác linh thích ứng được, bà ấy sẽ lại phát tác một lần nữa. Đến lúc đó ấn đường sẽ chuyển sang màu đen, thất khiếu chảy máu, sức lực ở tay chân vô cùng lớn, hung tàn thành tính”

 

“Phàm là người đến gần, đều sẽ nguy hiểm đến tính mạng…”, “Thời gian phát tác một lần nữa, rất có thể là sau hoàng hôn”

 

“Dương khí tán đi, âm khí đại thịnh, lá gan của ác linh cũng lớn hơn”

 

Diệp Phi liếc nhìn thời gian: “Bây giờ không nhanh chóng trừ bỏ, sau hoàng hôn sẽ rất rắc rối”

 

“Tên nhóc kia đừng có mà ăn nói lung tung, bà Chu là tôi làm cho ngủ, làm gì có máu chó áp chế?”

 

Chung Thiên sư nghe vậy thì tức giận: “Tôi nói cho cậu biết, đừng nói là sau hoàng hôn, cho dù là sau nửa đêm bà Chu cũng không có chuyện gì.”

 

“Chỉ cần đợi tôi ngũ lôi oanh đỉnh một trận, lại đút cho bà Chu một viên Khu Ma Hoàn là bà Chu khỏi hết bệnh”

 

Ông ta chỉ tay vào Diệp Phi quát: “Cậu không hiểu gì thì cút đi, đừng có bôi nhọ chuyện môn của tôi…” “Được rồi, Diệp Phi, đừng có mà tự cho là đúng.”

 

Vẻ mặt Viên Nguyệt Dung khinh thường: “Cậu làm như tôi không biết, cậu muốn nói chuyện giật gân để lừa lấy hảo cảm của anh rể tôi?”

 

Mấy người phụ nữ xinh đẹp cũng lạnh lùng nhìn Diệp Phi, cảm thấy anh đang lòe mọi người, cố ý gây sự ý chú với bọn họ.

 

“Ông Chu, điều nên nói tôi đã nói rồi, xác định làm thế nào là do ông quyết định”

 

Diệp Phi nhìn Chu Trường Sinh nói: “Nhưng mà tôi muốn nói với ông, nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục.”

 

“Làm càn! Cái gì mà thiên đường, cái gì mà địa ngục, cậu đang rủa ai vậy?”

 

Không đợi Chu Trường Sinh nói chuyện, Viên Nguyệt Dung vẻ mặt dữ tợn chửi lên: “Cậu cút đi cho tôi: “Bác sĩ Diệp, cậu hơi nặng lời rồi đấy”

 

Sắc mặt của Chu Trường Sinh cũng trầm xuống, hai tay để sau lưng, bực mình. Tình hình của vợ ông đã chuyển biến tốt lên giờ lại bị Diệp Phi nói rằng một sớm một chiều cũng gặp nguy.

 

Diệp Phi thở dài: “Ông Chu, lời tôi nói là thật. Nếu không trị liệu trước hoàng hôn, sau khi hoàng hôn nhất định sẽ chết người.”

 

“Cút đi, có Chung Thiên sư ở đây, đừng nói là chị tôi phát bệnh, cho dù có xảy ra chuyện gì Chung Thiên sư cũng giải quyết được.”

 

Viên Nguyệt Dung mặt kiêu ngạo: “Đại sư là đệ tử Mao.

 

Sơn, không phải người mà cậu có thể so sánh được”

 

“Bà mới cút đi ý.”

 

Chung Tĩnh Nhi mặt cười phát lạnh: “Chung đại sư lòng dạ hẹp hòi, để cho bác sĩ Diệp bắt mạch mà cũng bức bách, có thể là cái cao nhân gì chứ?”

 

“Câm miệng! Sao có thể nói đại sư như vậy?

 

Chu Trường Sinh nghiêm mặt, chỉ vào Chu Tĩnh Nhi quát: “Cút ra ngoài cho bố, đừng có ở đây gào to, ảnh hưởng mẹ nuôi con ngủ.”

 

Ông ấy không phải mắng Chu Tĩnh Nhị, rõ ràng là đang mắng Diệp Phi.

 

Mặc dù Chu Trường Sinh có ấn tượng tốt với Diệp Phi, cũng cảm thấy ý thuật của anh hơn người, nhưng điều đó không có nghĩa là Diệp Phi có thể tùy tiện rủa vợ mình.

 

Hơn nữa ông cảm thấy Diệp Phi hơi kiêu căng.

 

Y thuật của cậu giỏi, phong thủy tướng thuật chưa chắc đã giỏi, sao lại nghi ngờ chất vấn Chung đại sư chứ?

 

Như kiểu cả thế giới chỉ có mỗi mình cậu giỏi vậy.

 

Chàng trai vẫn trẻ tuổi ngông cuồng a.

 

“Ông Chu, ông không tin tôi cũng không sao, tôi chỉ hy vọng sắp xếp thỏa đáng một chút, chết ít đi vài người.”

 

“Ngoài ra cũng nói một chút, bà Chu và ông sở dĩ một người bệnh nặng một người bị điên, nguyên nhân là vì năm đó các người sa đọa mai đơn”

 

Lời nói của Diệp Phi nháy mắt trở nên bén nhọn: “Ngô đồng khắp ngọn núi, cá chép cẩm đầy ao, công trình lớn này chắc đã đào không ít phần mộ tổ tiên của người khác đúng không?”

 

Sắc mặt Chu Trường Sinh đại biến.