Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 387





*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 387:

Hết thợ cắt đá này đến thợ cắt đá khác hào hứng hét lên.

Những chiếc ngọc to dần đều được đặt trước mặt bọn họ.

Mọi người giật bắn.

Đỗ Thanh Đế cười to.

Triệu T¡ Kì và Tiêu Nhược Băng thì trợn mắt há miệng.

Ba triệu, mười triệu, một trăm triệu, hai trăm triệu, năm trăm triệu hay thậm chí là một tỷ…



Những viên ngọc thô đắt đỏ liên tục xuất hiện, dù chỉ là viên đá trị giá hai trăm đồng cũng cắt ra được màu xanh, thậm chí còn là loại thượng hạng đắt tiền nhất, giá trị thấp nhất cũng phải ba triệu.

Tất cả số ngọc đó cộng lại thì đã vượt xa số vốn bỏ ra ban đầu từ lâu rồi, nếu mang ra bán đấu giá thì số lượng này lại càng đáng sợ.

Đây đồng hồ, tám trăm triệu nhân cho tám trăm in tiền còn không nhanh được vậy nữa là triệu, ng “Ôi mẹ ơi! Viên hai trăm đồng đó xanh hết luôn kìa!”

Diệp Phi dễ dàng lấy thêm cái việc giám định ngọc.

Những người đứng đầu trong Chỉ có Triệu Tỉ Kì và Tiêu Nhược Băng đứng đó với gương mặt méo xệ.

Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ Diệp Phi lại đáng sợ thế này. Chỉ trong một giờ ngắn ngủi thôi anh đã cuỗm đi hết bao nhiêu món quý giá có trong tiệm họ.

Tuy bọn họ đã lấy lại vốn ban đầu nhưng lấy hai cái đó ra so thì lòng vẫn đau như dao cắt.

Giá trị của nó lên đến gần con số họ hét ban nấy rồi.


“Mọi người, cả Uông Thị này chỉ có sáu ngàn viên đá và tất cả những viên có ngọc đều bị tôi chọn ra đây hết rồi” Diệp Phi đứng bên cạnh chiếc bàn, giơ tay nói: “Tất cả những viên còn lại đều là rác thải hoặc là thứ không thể thu lại vốn. Nếu mọi người không bị ngu thì đừng đổ tiền vào đây nữa!”

Một nhát chết tươi!

Đúng là một nhát chết tươi…

Diệp Phi điên cuồng mua đá thô ở đây rồi lại cắt hết ra và lấy được xác suất hoàn hảo không ai bằng, tất cả mọi người ở đây đều dõi mắt theo cả quá trình đó.

Bây giờ không ai dám nghi ngờ khả năng cược đá của Diệp Phi nữa.

Nên Diệp Phi vừa bảo tất cả những thứ còn sót lại trong tiệm đều là rác thì ai dám nói gì nữa?

Không ngờ lại là rác, vậy rồi còn ai dám đốt tiền chơi ngu nữa?

Từ đó năm ngàn tám trăm viên đá thô trong tiệm đồ cổ Uông Thị cứ để đó mốc meo không ai thèm ngó ngàng tới, họ sẽ lỗ đến tận hai trăm triệu.


Sự thật là thế, bây giờ ánh mắt mọi người nhìn đá trong tiệm đồ cổ như nhìn một đống rác vậy, chẳng có chút hào hứng nào.

Tiêu rồi!

Mặt Tiêu Nhược Băng và Triệu T¡ Kì xám như tro tàn…

Tiêu Nhược Băng và những người khác không biết từ đâu mà Diệp Phi có được kỹ năng cược đá này, nhưng họ biết chắc là cửa hàng đồ cổ Uông Thị đã xong đời rồi.

Chỉ cần mọi người nhắc đến màn trình diễn tuyệt vời của Diệp Phi, họ sẽ thuận thiện chế nhạo cửa hàng đồ cổ Uông Thị vô dụng.

Diệp Phi bỏ ra hai nghìn bốn trăm tỷ cược được hai mươi bốn nghìn tỷ, lại còn bỏ đi gần tám nghìn viên đá, không phải vô dụng thì là gì?

Từ này về sau cửa hàng đồ cổ Uông Thị rất khó để có thể vực dậy được, không thể kinh doanh đá được nữa rồi, ai cũng nhận ra răng cửa hàng đồ cổ Uông Thị coi như bỏ đi rồi.