Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2567




Chương 2567

Sau đó, anh giữ thân thể Tần Vô Kỵ lại, xoay chuyển sinh tử thạch, bảy đạo hắc quang lóe lên.

Giết chết ác quỷ Tần Vô Kỵ.

“A.”

Tần Vô Kỵ hét lên một tiếng, khuôn mặt hung hãn trở lên đau khổ, ánh sáng dữ tợn trong mắt rút đi như thủy triều, cuối cùng biến mất trong đồng tử sâu thẳm.

Bàn tay bóp cổ Tần Mục Nguyệt buông ra, khiến Tần Mục Nguyệt ngã xuống đất thở dốc.

Sau đó, thân thể Tần Vô Kỵ không ngừng run rẩy, lảo đảo lui về phía sau, đau đớn dần dần biến mất.

Giây tiếp theo, tinh thần của ông chấn động, khí chất cả người đều thay đổi.

Những sợi tóc đen còn lại trên đầu cũng nhanh chóng biến thành màu trắng.

Đám người ông Miêu cũng có thể nhận thấy rõ ràng dường như già yếu hơn mấy tuổi, dáng mạo và tinh thần cũng thay đổi một chút.

Cuối cùng, Tần Vô Kỵ hừ một tiếng, ngã xuống sô pha ngất đi.

Diệp Phi (Phàm) vội vàng chạy đến, lấy kim châm bắt đầu chữa trị cho Tần Vô Kỵ.

Mấy ngày nay, anh dành thời gian suy nghĩ về bản chất xấu xa, biết uy lực của nó có thể giết chết một Tần Vô Kỵ khác, cũng có thể gây tổn thất nặng nề cho Tần Vô Kỵ bình thường.

Cho nên anh phải nhanh chóng điều trị cho Tần Vô Kỵ càng sớm càng tốt.

“Ông nội.”

Nhìn thấy cảnh này, Tần Mục Nguyệt hét lên một tiếng, sau đó cầm súng chĩa về phía Diệp Phi (Phàm): “Anh làm hại ông nội tôi, tôi giết chết anh.”

Vài vệ sĩ không biết gì cũng chĩa súng về phía Diệp Phi (Phàm).

“Dừng tay.”

Ông Miêu đã biết hai nhân cách của Tần Vô Kỵ, cho nên cũng hiểu Diệp Phi (Phàm) đang cứu người, sau khi đánh rơi súng Tần Mục Nguyệt, cũng chắc trước mặt vệ sĩ nhà họ Tần.

“Khống chế hiện trường, không được ra không được vào, cũng không được làm phiền quốc sĩ Diệp.”

Ông Miêu lạnh lùng ra lệnh: “Đợi sau khi ông Tần tỉnh lại rồi mới quyết định.”

Ông cũng mở điện thoại, kết nối với camera ở hành lang, kiểm tra xem tiếng súng vừa rồi là như thế nào.

“Ông Miêu, ông có bị ngu không? Không thấy Diệp Phi (Phàm) đang làm hại ông nội tôi à?”

“Có phải ông cấu kết với Diệp Phi (Phàm) để làm hại ông nội tôi không?”

Tần Mục Nguyệt tức giận hét lên: “Người đâu, người đâu, giết Diệp Phi (Phàm) cứu ông nội, ông Miêu dám ngăn cản thì cũng xử luôn.”

Vệ sĩ của nhà họ Tần do dự không dám động.

“Mở to mắt của cô ra mà nhìn, rốt cuộc là ai muốn giết ông Tần.”

Ông Miêu vì muốn khống chế tất cả tình hình, nên trực tiếp lắp đặt camera trên tường.

Đám vệ sĩ nhà họ Tần cũng nhìn, thấy Tần Mục Nguyệt gạt ông Miêu ra, sau đó rút súng, ánh mắt đờ đẫn đi vào thư phòng nổ súng.

Nếu không phải Diệp Phi (Phàm) kịp thời đẩy ông Tần ra thì đầu ông Tần đã nở hoa rồi.

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không thể tin được nhìn Tần Mục Nguyệt.

Thân thể Tần Mục Nguyệt cũng chấn động, hét lên: “Không thể nào, không thể nào, sao tôi có thể giết ông nội được chứ?”

Cô ta không muốn tin, cũng không nguyện ý tin, còn cảm thấy là ông Miêu hãm hại, nhưng khi cô đích thân đến giám sát xem, quả thật là cô cầm súng xông vào thư phòng bắn.