Chương 2924
Mạch máu không thể khống chế được mà nóng lên, sau đó lại lan tỏa nóng hầm hập quanh thân thể, anh cảm thấy tế bào toàn thân mình đều đang chạy băng băng, đánh sâu vào từng huyệt vị trên thân thể.
Xương cốt cũng vang lên từng tiếng lách cách.
Diệp Phi (Phàm) cho rằng thời khắc phải rời khỏi thế giới này đã đến rồi.
Anh không muốn kinh động đến Đường Nhược Tuyết ở phòng bên cạnh, không muốn sắp chết rồi mà còn quấy nhiễu đến giấc ngủ yên của cô, thế nên anh chịu đựng sự thống khổ của cơ thể.
Diệp Phi (Phàm) cắn chặt môi, chờ đợi thời khắc kết thúc sinh mệnh đến.
Trong cơ thể của anh quả thực biến thành một chiến trường, vô số nhiệt lượng đang sôi sùng sục, tuôn trào, giống như binh mã đang chém giết lẫn nhau, đang xông pha chiến đấu.
Anh lại phun ra một ngụm máu tươi, Diệp Phi (Phàm) cảm thấy một sự dễ chịu chưa bao giờ có trong cơ thể.
Tất cả tế bào, thần kinh, mạch máu cùng xương cốt đều tràn đầy sức sống, tràn đầy sinh mệnh trong nháy mắt.
“Ầm.” Thuận theo một ngọn lửa phun ra ở đan điền, Diệp Phi (Phàm) mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời có thần.
“Chưa chết sao?”
Diệp Phi (Phàm) nằm trên mặt đất kinh ngạc mà sờ sờ đầu mình, anh phát hiện mình vẫn còn sống, anh có vui mừng, cũng có ngỡ ngàng.
Anh cảm thấy cơ thể mình tràn đầy năng lượng hơn bao giờ hết, tư duy cũng hết sức rõ ràng, đặc biệt là ánh mắt, sáng ngời đến nói không nên lời.
Hai mắt anh đăm đăm mà nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cảm thấy ánh mắt của mình xuyên thấu ra tầng khí quyển, trong đầu chiếu ra bức ảnh về mặt trăng.
Diệp Phi (Phàm) hoảng sợ, anh cho rằng mình đã xuất hiện ảo giác.
Sau đó anh thử vận công, lại phát hiện toàn thân thông suốt không chút trở ngại gì, hơn nữa kinh mạch lại lan rộng hơn ba phần, khiến cho sức mạnh của anh cuồn cuộn không ngừng.
Diệp Phi (Phàm) kinh ngạc hô lên một tiếng: “Địa Cảnh Đỉnh?”
Anh đột phá rồi, đột phá tới Địa Cảnh Đỉnh mà anh vẫn luôn tha thiết mơ ước có được.
Diệp Phi (Phàm) đang muốn ngọ nguậy đứng lên thì lại bùm một tiếng mà ngã về lại mặt đất, nghiêng đầu một cái liền hôn mê bất tỉnh.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Phi (Phàm) run run tỉnh lại, anh phát hiện mình vẫn còn nằm trên sàn nhà.
Toàn thân lạnh lẽo, quần áo nhiễm máu, bộ dạng cực kỳ thê thảm.
Nhưng Diệp Phi (Phàm) cũng không có để ý, nhắc tới chuyện đột phá tới Địa Cảnh Đỉnh, anh vội vàng trở người ngồi dậy luyện công, xem xem đó là mơ hay là thật.
Rất nhanh, Diệp Phi (Phàm) liền mừng rỡ như điên, đột phá tới Địa Cảnh Đỉnh không phải là mơ, anh thật sự đã đến cái cảnh giới kia rồi.
Hiển nhiên là từ trận đánh với Thiên Xã của nước Dương, lấy y nhập võ đã kích phát tiềm lực, cuối cùng đánh bậy đánh bạ mà phá vỡ được Địa Cảnh Đỉnh.
Đây xem như là trong cái họa có cái may.
Diệp Phi (Phàm) rất là vui mừng, anh đứng dậy tắm rửa thay một bộ quần áo khác, sau đó nhanh như gió lốc mà lao ra ngoài: “Nhược Tuyết, Nhược Tuyết.”
Anh muốn chia sẻ với Đường Nhược Tuyết tin tức tốt này, nhưng khi anh vọt tới đại sảnh cũng không thấy bóng người nào.