Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2405




Chương 2428

“Diệp Thiên Đông đã nắm quyền qua nhiều năm, không chỉ khiến Diệp Đường vẫn duy trì uy quyền của mình, mà còn giải quyết hết hậu quả của các trận chiến.”

“Ông ấy đã biến ảnh hưởng răn đe của Diệp Đường đối với tất cả các quốc gia thành sự ủng hộ và thâm nhập thầm lặng. Hai mươi năm trôi qua, lợi ích mang lại cho nước nhà càng nhiều hơn.”

“Hơn nữa, Diệp Thiên Đông cũng khuyến khích những người mới đến khi quyền cao chức trọng. Nếu không thì làm sao phe trẻ và mạnh ở Diệp Cấm Thành có thể dễ dàng trỗi dậy?”

“Tất nhiên, sự phát triển của phái trẻ mạnh có thể đi ngược lại ý định ban đầu của ông ấy, nhưng nó vẫn có thể chứng minh rằng ông ấy là một người kế thừa có tư cách và trình độ.”

Cô ta khẽ cười một tiếng: “Tôi chỉ không biết liệu Diệp Cấm Thành có tiếp quản trong tương lai hay không? Có hủy diệt tâm huyết bao năm nay của ông ấy hay không?”

Một ngày sau khi Diệp Phi (Phàm) có được thông tin của Thái Linh Chi, một chiếc Rolls Royce đã lái xe đến công viên Hương Sơn.

Chiếc xe đến một ngôi biệt thự kiểu Nga ở lưng chừng núi thì dừng lại xả một làn khí xua đi cái lạnh.

Đây là một nơi có thể ngắm nhìn cảnh đẹp của núi Hồng Diệp rất tốt.

Đẩy cửa mở ra, Diệp Cấm Thành che ô bước ra ngoài.

“Khinh Mục, cô ngồi trên xe đợi tôi.”

Anh ta nói chuyện với một người phụ nữ mặc áo dài có dáng người uyển chuyển và dung mạo xinh đẹp ngồi trong xe.

“Tôi đoán nửa tiếng nữa sẽ ra thôi.”

Cô gái mặc áo dài mỉm cười, không nói lời nào, chỉ đưa ra một cái giỏ qua.

“Suýt chút nữa thì quên mất.”

Diệp Cấm Thành đưa tay cầm lấy cái giỏ, cười hờ hững rồi bước lên bậc thang.

Khi đến lối vào sảnh lớn, anh ta vô thức dừng lại, sau đó nhìn hai chữ “Nhà họ Triệu” trên đầu.

Diệp Cấm Thành nở nụ cười nghiền ngẫm, sau đó cúi đầu đi vào.

Anh ta nhẹ giọng hỏi người giúp việc vừa đi ra một câu, ngẫu nhiên đi đến một hành lang bên trái biệt thự.

Anh ta nhanh chóng nhìn thấy ở cuối hành lang, trong đài quan sát, một phụ nữ mặc đồ trắng đang dựa vào chiếc ghế xích đu đọc sách.

Mưa gió buốt giá, dù được tấm kính chắn hết ở bên ngoài nhưng hơi lạnh vẫn tiếp tục tràn về khiến người phụ nữ hết lần này đến lần khác co rút lại.

Người phụ nữ mặc áo trắng rất duyên dáng và quyến rũ.

Bà ấy mặc một bộ lễ phục dài, mái tóc dài buộc lên, phong thái như hoa lan, làn da mịn màng, bờ vai thon thả như một cô gái trong tranh cổ.

Nếu không quan sát kỹ khuôn mặt, khó có thể nhận ra tuổi tác và tính cách của bà ấy.

Đây là một người đẹp như ngọc, bà ấy không sợ hãi hay tức giận bất bình, thoải mái tự nhiên, giống như một vật tách biệt thế giới, nhưng lười biếng mềm mại khó tả.

Đôi chân trần của bà ấy trắng nõn, mềm mại như được ngâm trong sữa nhiều năm, giống như phát ra ánh sáng trắng như sữa.

Đó là bà Triệu.

Diệp Cấm Thành nhìn người phụ nữ, nhẹ giọng nói: “Cô nhỏ.”

“Ồ, Cấm Thành đến à?” Diệp Như Ca hơi nghiêng đầu, rồi mỉm cười duyên dáng rồi ngồi dậy.

“Cháu đã đến đây mấy ngày mà không chịu đến thăm cô, cô nghĩ cháu quên mất cô nhỏ rồi chứ.”

Bà ấy nhìn Diệp Cấm Thành bằng ánh mắt cưng chiều: “Khí hậu Long Đô cháu có thích ứng được không?”