Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2288




Chương 2302

Sau đó, cô nhìn sang nam thanh niên trẻ với quả đầu gà trống và hét lên từng chữ, từng chữ một: “Một tỷ quá ít, tôi mở hàng hai tỷ, anh có dám đánh cược không?”

Cô viết một tờ chi phiếu khác và chuyền sang.

Đường Thất lo lắng hét lên: “Sếp Đường…”

Nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trên gương mặt của Đường Thất và nhìn Đường Nhược Tuyết với đôi mắt đỏ hoe, nam thanh niên với quả đầu gà trống cười đắc thắng một tiếng thật lớn.

“Thiệt là một cô ngựa háo thắng, cô ngựa háo thắng à, tôi thích rồi đó.”

Anh ta ném những thẻ đánh bạc của mình ra ngoài với những tiếng lách cách, sau đó lại viết tấm chi phiếu và đập nó xuống bàn một cái.

“Đánh cược hai tỷ Nhân dân tệ với cô.”

“Nếu cô thua mà không đưa được số tiền kia cho tôi thì cô phải ở cùng với tôi một năm.”

Anh ta đã thắng sáu trăm triệu Nhân dân tệ và vẫn tin chắc rằng mình có thể khống chế được Đường Nhược Tuyết, vì vậy anh ta quá lười biếng để kiểm tra của cải của Đường Nhược Tuyết một lần nữa mà cứ thế trực tiếp mở bài của mình ra.

“Chín, mười, bồi, đầm, già cơ.”

Anh ta cầm một điếu xì gà trong tay, nắm tay Đường Nhược Tuyết rồi cười một cách nham hiểm: “Người đẹp, hãy mở bài đi nào xem là bài của cô lớn hay của tôi lớn.”

“Thiệt là ngại quá, số tiền này tôi lấy đi thôi.”

Đường Nhược Tuyết bỗng nhiên im lặng, cầm lấy tấm chi phiếu và thẻ đánh bạc từ nam thanh niên rồi sau đó ném những lá bài trên tay mình ra.

Những lá bài tương tự nhau là chín, mười, bồi, đầm, già nhưng lại là pích.

Thắng một bậc.

Nam thanh niên với quả đầu gà trống bỗng nhiên cứng người lại rồi cười cười.

Đường Thất sửng sốt.

“Sau khi kiếm được một tỷ bốn Nhân dân tệ, thua lỗ sẽ không phải là nhỏ hơn sao?”

Đường Nhược Tuyết hơi quay đầu về phía Đường Thất, sau đó cầm túi xách lên và nói: “Cầm thẻ đánh bạc rời đi.”

Đường Thất kịp phản ứng lại, cầm lấy thẻ đánh bạc đi ra ngoài.

“Đứng lại!”

Đường Nhược Tuyết dẫn Đường Thất và những người khác đi ra ngoài được vài mét thì nam thanh niên với quả đầu gà trống phản ứng lại, sắc mặt sa sầm xuống.

“Các người gian lận…”

“Gian lận ư?”

Nghe thanh niên tóc mào gà nói vậy, khuôn mặt Đường Nhược Tuyết lộ ra nét lạnh lùng, ngón tay khẽ chạm vào chiếc máy quay ở phòng khách: “Anh đang sỉ nhục sự chuyên nghiệp của khách sạn Long Kinh hay là đang sỉ nhục trí thông minh của mọi người đang đứng ở đây vậy?…”

“Nơi này được theo dõi rất sát sao, nếu như anh cho rằng tôi gian lận, vậy anh có thể xem lại băng ghi hình…”

“Nếu có chút chứng cớ nào về việc tôi gian lận thì tôi sẽ để lại tất cả số tiền mà tôi có…”

“Hơn nữa ở đây có nhiều người như này, nếu tôi gian lận thì chả lẽ họ lại không nhìn ra? Hay là anh cho rằng họ mù cả?…”

Chỉ mấy câu nói đơn giản đã chặn họng được gã thanh niên tóc mào gà.

Đường Nhược Tuyết liếc nhìn gã một chút, sau đó tiếp tục dẫn đám người Đường Thất đi ra.

Đêm nay tới khách sạn Long Kinh, một là trút hết tâm sự trong lòng mình, xoa dịu nỗi đau mất mẹ, hai là vung tay cá cược, muốn kiếm chút tiền để bù lại mười tỷ đã mất.