Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2282




Chương 2296

Nghe Đường Nhược Tuyết nói xong Lâm Linh Thu tức giận, giơ tay định tát Đường Nhược Tuyết, nhưng bàn tay bà ta bị cô bắt lại.

“Mẹ à… mẹ đừng làm thế này nữa, để lại một chút kỉ niệm cuối cùng có được không ạ?”

Đôi mắt Đường Nhược Tuyết rất mệt mỏi và đau khổ: “Để lại cho con một chút kỷ niệm tốt đẹp có được không ạ?”

“Đồ khốn kiếp, tao là mẹ mày, dù tao có bao nhiêu sai lầm đi chăng nữa, không đến lượt mày quản.”

Lâm Thu Linh càng tức giận hơn khi thấy cổ tay mình bị bắt lấy, nhưng bà ta đột nhiên hiểu ra điều gì đó: “Kỉ niệm cuối cùng, là có ý gì?”

Bà ta nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính bảng rồi hét lên: “Đường Nhược Tuyết, mày muốn làm gì?”

Đường Nhược Tuyết nhẹ nhàng xua tay, gọi Đường Thất đến giúp Đường Tam Quốc đi ra ngoài, sau đó nhìn Lâm Thu Linh cười lạnh lùng: “Thật ra, cái đêm mà chị cả tự tử, tức là ngày mà ba người ở Niên Hoa bị đầu độc, con đã biết được mẹ và Bắc Đình Xuyên đã thông đồng với nhau.”

“Bởi vì Diệp Phi (Phàm) không thể nói dối con được.”

“Sở dĩ con cố hết sức cứu mẹ là bởi vì con muốn Diệp Phi (Phàm) phải đưa ra bằng chứng chắc chắn. Ngoài việc không muốn Diệp Phi (Phàm) nhúng tay vào, con không muốn nhà họ Đường và mẹ bị mất mặt thêm nữa.”

“Mẹ nói xem dù thế nào thì mẹ vẫn là mẹ con, con không muốn mẹ phải mang cái danh là người phản bội.”

“Chỉ là con cũng cần cho Diệp Phi (Phàm) một lời giải thích.”

“Tôi đã xóa địa chỉ của trang viên Ánh Dương trên điện thoại của bố rồi, nhưng con muốn Đường Thất điều tra nắm bắt được chỗ đó trước Dương Kiếm Hùng và những người khác.”

“Đương nhiên, trong lòng con cũng đã biết mẹ có tội, phải điều tra rõ ràng, nhưng con vẫn muốn hiểu rõ lý do để mình không phải hy vọng nữa.”

“Sự thật cũng đã chứng minh rằng mẹ đã làm điều gì đó gây làm tổn hại đến rất nhiều người rồi.”

Cô cười một cách buồn bã: “Con cũng không muốn mà phải đối mặt với chuyện này đâu.”

Mí mắt Lâm Thu Linh không ngừng co giật, bà ta hét lên: “Đường Nhược Tuyết, mày định làm gì hả?”

“Bắc Đình Xuyên đã chết rồi, chết trước khi đưa được chiếc điện thoại đó cho Diệp Phi (Phàm) rồi mà.”

Đường Nhược Tuyết nhìn Lâm Thu Linh nở một nụ cười miễn cưỡng: “Có lẽ có rất nhiều thứ bẩn thỉu trong đó nhỉ, có thể còn có cả bằng chứng chứng tỏ rằng mẹ đã thông đồng với Bắc Đình Xuyên nữa đấy.”

“Một khi sự việc này bị bại lộ, không chỉ một mình mẹ có tội, mà toàn bộ nhà họ Đường cũng sẽ phải chịu sự sỉ nhục này.”

Cô thở dài một tiếng: “Con không thể để người nhà họ Đường vì mẹ mà mất mặt được, cũng không muốn mẹ bị sỉ nhục, giữ lại mặt mũi cho mọi người là điều cuối cùng mà con có thể làm được.”

“Đường Nhược Tuyết, rốt cuộc mày định làm gì vậy hả?”

Lâm Thu Linh cảm nhận được có chuyện không hay sẽ xảy ra, hét lên: “Tao là mẹ của mày đấy, chẳng nhẽ mày định giết tao à?”

“Duyên số của hai mẹ con chúng ta đến đây là hết rồi…” Vẻ mặt của Đường Nhược Tuyết vô cùng đau khổ, sau đó cô đưa tay ra đột ngột rút mạnh cây kim châm trên trán của Lâm Thu Linh ra…

Trong lúc Đường Nhược Tuyết vì việc lớn trước mắt mà tạm gác lại tình nghĩa lấy cây châm trên người Lâm Thu Linh xuống thì Diệp Phi (Phàm) lại đang đón tiếp Dương Hồng Tinh và Dương Kiếm Hùng.

“Ông Dương, Kiếm Hùng, sao hai người lại có thời gian đến đây?”

Diệp Phi (Phàm) lịch sự hỏi: “Hai người đã ăn cơm chưa?”

“Còn chưa ăn, làm việc hơn nửa ngày trời, sau đó lại mở họp, bãi bỏ chức vụ của Bắc Đình Xuyên, chuyện tự sát cũng cần được xử lý thỏa đáng nữa.”