Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2269




Chương 2283

“Người chủ trì, đoàn trọng tài, xin lỗi vì đã làm mất thời gian của mọi người.”

Sau khi uy hiếp đám Nguyên Thu vì nói đỡ cho Huyết Y Môn xong, bà Triệu xoay người, cúi đầu nói với đoàn trong tài: “Mọi người tiếp tục đi…”

Đoàn trọng tài gật đầu, sau đó chụm đầu lại với nhau để bàn bạc. Bắc Đình Xuyên không nổi điên nữa, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Phi (Phàm), hận không thể phanh thây xé xách anh ra. Đến tận bây giờ, anh ta vẫn không thể nghĩ thông được, rốt cuộc Diệp Phi (Phàm) đã khống chế được Hắc Xuyên Mộ Tuyết như thế nào.

Anh ta cũng không có chứng cứ để chứng mình rằng cô ta phản bội. Nhưng Bắc Đình Xuyên biết chắc chắn anh đã làm gì đó.

“Ở trận đấu chẩn trị bệnh nhân tại hiện trường này, Diệp Phi (Phàm) được một điểm, Hắc Xuyên Mộ Tuyết không điểm.”

Mười phút sau, người chủ trì nhận được kết quả từ đoàn trọng tài, cầm micro lên báo kết quả: “Diệp Phi (Phàm) thắng.”

“Đến đây, trận thi đấu giữa Hoa Đà Bôi của Trung Quốc và Huyết Y Môn của Nước Dương hoàn toàn kết thúc.”

“Qua mười sáu trận tranh tài kịch tính, Huyết Y Môn bị loại hết, Diệp Phi (Phàm) của Trung Quốc nhận thằng lợi cuối cùng.”

“Dựa theo quy tắc của cuộc thi, đoàn trọng tài tuyên bố, Diệp Phi (Phàm) là người chiến thắng trong cuộc thi giữa hai nước! Trung Quốc thắng!”

Giọng nói nói kia vang vọng khắp toàn trường, khiến rất nhiều người trở nên buồn bã, sau đó đám Lão Cung reo hò ầm ĩ, ai cũng mừng rỡ như điên. Đường Nhược Tuyết và Đường Kỳ Kỳ cũng rất vui mừng. Điều này không chỉ có nghĩa là Trung Quốc giành được thắng lợi, mà còn thể hiện rằng Hoa Đà Bôi hoàn toàn có năng lực thắng được Huyết Y Môn.

“Không phục! Không phục!” Huyết Y Môn tỏ ra cực kỳ căm hận.

“Mờ ám, mờ ám!”

“Tôi thắng một cách quang minh chính đại, làm gì tới phiên những yêu ma quỷ quái như các người không phục!”

Diệp Phi (Phàm) lại đi lên sân khấu một lần nữa để nhận huy chương quán quân vàng óng ánh. Sau đó, anh quét mắt nhìn đám người của Huyết Y Môn với vẻ mặt thản nhiên.

“Ba Hiệp hội Y Khoa lớn trên thế giới cùng quan sát trận đấu này. Quá trình chấm điểm tuyệt đối công bằng, công khai và không thiên vị.”

Người chủ trì cũng cảnh cáo Huyết Y Môn: “Nếu Huyết Y Môn không có chứng cứ nhưng lại bêu rếu rằng chúng tôi làm việc mờ ám, chúng tôi nhất định sẽ không để yên cho Huyết Y Môn đâu.”

Đám người của Huyết Y Môn lập tức ngậm miệng lại, sau đó đổi giọng gào lên với Diệp Phi (Phàm): “Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ, thắng mà chẳng vẻ vang gì!”

Anh nhún nhún vai tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm, lại còn vung vẩy chiếc huy chương vàng lấp lánh kia để ra oai với bọn họ.

“Diệp Phi (Phàm), tôi không phục! Tôi muốn đánh cược với anh một ván nữa. Tôi muốn khiêu chiến với quán quân như anh.”

Bắc Đình Xuyên đột nhiên đẩy mấy bảo vệ kia ra, vừa gào vừa xông lên sân khấu, hung dữ nói với Diệp Phi (Phàm).

“Cũng là bệnh nhân này, tình trạng bệnh này. Nếu tôi không thắng được anh, tôi sẽ mổ bụng tự sát ngay trước mặt anh.”

“Nếu anh thua, tôi không cần cái huy chương quán quân này của anh, cũng không muốn sửa đổi kết quả của cuộc thi đấu giữa hai nước. Tôi chỉ muốn anh nói một câu là anh không bằng tôi!”

“Diệp Phi (Phàm), anh có dám nhận khiêu chiến không?”

Cuộc thi giữa Hoa Đà Bôi và Huyết Y Môn đã kết thúc rồi, Bắc Đình Xuyên không đủ sức để xoay chuyển kết quả, cũng chẳng có cách nào làm vị trí quán quân đổi chủ. Anh ta cũng không dám khiêu khích ba Hiệp hội Y Khoa lớn của thế giới. Vì thế chỉ đành dùng tính mạng của mình để tạo ra một cơ hội xoay chuyển tình thế, khiêu chiến với Diệp Phi (Phàm).