Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2265




Chương 2279

“Nhưng mà nếu như thân thể của anh thật sự không chống đỡ được nữa, vậy thì cũng không cần phải kiên trì thêm nữa đâu.”

“Hay là thôi vậy, một điểm cũng được, anh đã cố gắng hết sức rồi, dù sao thân thể vẫn là quan trọng hơn.”

Bọn Lão Cung cũng rất ngạc nhiên, sau khi nhắc nhở Diệp Phi (Phàm) một câu, ngay lập tức đi lên đỡ lấy Diệp Phi (Phàm).

Không giống như bọn Lão Cung có thể hiểu được quyết định của Diệp Phi (Phàm), rất nhiều người xem của Trung Quốc lại vô cùng tức giận: “Diệp Phi (Phàm) bị sao vậy? Ngày hôm qua thì không đến dự thi, khiến cho Huyết Y Môn được dịp nghỉ ngơi, như vậy cũng thôi đi, vậy mà hôm nay đến rồi lại làm qua loa cho xong chuyện là sao?”

“Tức thật chứ, đã đến vòng chung kết rồi, tôi còn tưởng anh ta tài giỏi đến đâu cơ, kết quả là đạt được có một điểm đã bỏ cuộc?”

“Tổng cộng một trăm điểm, anh ta chỉ đạt được có một điểm rồi đi xuống, không cảm thấy mất mặt à?”

“Xem ra tin đồn là thật rồi, anh ta đã bị Huyết Y Môn mua chuộc rồi, vào đúng thời điểm quan trọng lại nhận thua, khiến cho Trung Quốc không có cách nào để xoay chuyển tình thế nữa.”

“Cũng không thể nói anh ta như vậy được, anh ta cũng đã thắng được ba hạng mục thi đấu chỉ thua một mục, so ra còn tốt hơn rất nhiều so với quán quân của các tỉnh khác, chẳng thắng được một mục nào cả.”

“Tôi chẳng quan tâm trước kia anh ta thắng hay thua, dù sao thì bây giờ anh ta thua rồi, đó chính là có lỗi với chúng ta, có lỗi với Trung Quốc.”

“Đúng vậy, đã không thể thắng được vậy thì đừng lên thi đấu nữa, có rất nhiều người tài có thể thắng được đang chờ lên đài thi đấu đây này, mấy người họ hàng của tôi y thuật cao siêu, so với anh ta càng giỏi hơn vậy mà không có cơ hội lên đài thi đấu đây này.”

“Kẻ phản bội này, khiến cho chúng ta thua, chúng ta tuyệt đối không thể tha cho anh ta được, đợi đến khi anh ta ra ngoài, chúng ta nhất định phải đánh chết anh ta.”

“Còn có tiệm thuốc Kim Chi Lâm, bệnh viện Hồng Nhan, đập bể hết đi…” “Đúng vậy, đã nhận nhiều sự cổ vũ của chúng ta như vậy rồi, vậy thì thua nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích hợp lý.”

Rất nhiều người đều ồn ào tranh nhau nói để thể hiện sự căm phẫn của mình, muốn đánh chết Diệp Phi (Phàm), nếu như không có những người bảo vệ ra ngăn lại, chắc đã có người không nhịn nổi mà xông lên đánh Diệp Phi (Phàm).

“Im lại hết đi.”

Đường Nhược Tuyết nhịn không được mà hét lên: “Diệp Phi (Phàm) tuyệt đối không phải là kẻ phản bội.”

Rất nhiều người nghe vậy thì đều tỏ ra xem thường Đường Nhược Tuyêt, cảm thấy người phụ nữ này thật ngu ngốc, lại đứng ra bảo vệ cho kẻ thua cuộc Diệp Phi (Phàm).

Diệp Phi (Phàm) lại quay sang cười với Đường Nhược Tuyết, sau đó chậm rãi đi xuống đài thi đấu.

Người dẫn chương trình nhìn thấy Diệp Phi (Phàm) đi xuống đài lại lần nữa hô to: “Diệp Phi (Phàm), anh có chắc chắn là muốn xuống hay không, anh sẽ không được tham gia chẩn đoán và điều trị nữa đâu?”

“Kết thúc phần thi của tôi đi, tôi không thi tiếp nữa.”

Diệp Phi (Phàm) vung tay lên nói với người dẫn chương trình: “Một điểm, vậy là đủ rồi.”

Người dẫn chương trình há hốc mồm đầy ngạc nhiên: “Đủ cái gì?”

Diệp Phi (Phàm) tự tin nói: “Đủ để tôi thắng được mục thi đấu này rồi.”

Vừa nói xong, bọn người Huyết Y Môn đều bật cười, Bắc Đình Xuyên lại nhịn không được mà chế giễu anh: “Ha ha ha, Diệp Phi (Phàm), mày đúng là kiêu ngạo mà.”

“Một điểm mà cũng dám hô thắng?”

“Anh ta đây là quá đề cao năng lực của bản thân, hay là quá xem thường khả năng của chúng ta đây?”

“Đừng nói là Hắc Xuyên Mộ Tuyết tham gia tỉ thí với anh ta, tùy ý bảo một học trò của Huyết Y Môn ra thỉ thí với anh ta ở mục này, cũng có thế đạt được mấy mươi điểm.”

Anh ta chắc chắn rằng Diệp Phi (Phàm) đã bị thương nặng trong trận chiến ở Miêu Thành, đến nỗi không còn khả năng để chống cự được nữa, một điểm cũng chính là điểm cao nhất mà anh có thể đạt được rồi.