Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2208




Chương 2222

Diệp Phi (Phàm) chào hỏi đơn giản vài câu rồi bước vào hội trường lớn.

Bốn ngày trôi qua vẫn không có gì thay đổi, điểm khác biệt duy nhất chính là tinh thần của đôi bên.

Phe cánh nước Dương đông người lắp kín hết chỗ ngồi, có đệ tử Huyết Y Môn, nhân viên đại sứ, còn có những người dân đã đi hàng ngàn dặm. Họ đều tràn đầy năng lượng và tự tin.

Trung Quốc là thành viên của Hiệp hội Y khoa, những quý nhân của Long Đô cùng phóng viên cũng có mặt.

Nguyên Thu, Nguyên Lão, Khổng Đào Lý, Phùng Trường Sơn, Dương Hồng Tinh và Phu nhân Triệu là một trong số đó.

Diệp Phi (Phàm) tập trung chú ý nhất vào Uông Kiều Sở trong bộ đồ đen tôn Trung Sơn.

“Diệp Phi (Phàm), vinh quang của Trung Quốc dựa vào anh. Tôi hy vọng anh có thể đánh bại Huyết Y Môn, giành lấy vinh quang cho Trung Quốc!”

Diệp Phi (Phàm) vừa tới chỗ ngồi, Uông Kiều Sở đã đi tới, vươn tay bắt lấy Diệp Phi (Phàm): “Nguyên Hoa cũng nhờ tôi gửi lời nói: một trận thành danh.”

“Uông Thiếu, cực kỳ hẹp hòi cũng được, âm mưu quỷ kế cũng được, nhưng mà tùy thời điểm tùy trường hợp.”

Diệp Phi (Phàm) nhìn Uông Kiều Sở khẩu phật tâm xà, trực tiếp nhắc nhở một câu.

“Tôi biết anh ghét tôi vì đã ăn cắp tài nguyên của nhà họ Thái, tôi cũng biết anh hận tôi vì suýt làm anh thân bại danh liệt, còn tống Nguyên Hoa vào tù.”

“Nhưng anh có khó chịu hay không cam lòng cũng không nên gây sự vào lúc này?”

“Hơn nữa, anh muốn tôi chết thì cứ xông tới tôi, tại sao còn mượn tay tôi kéo Phu nhân Triệu cùng xuống nước?”

Giọng nói của anh rất rõ ràng: “Chẳng lẽ anh còn canh cánh trong lòng một cái tát của Phu nhân Triệu ở Trung Hải sao?”

“Diệp thần y, anh đang nói cái gì vậy? Tại sao tôi không hiểu gì cả?”

Uông Kiều Sở cầm ra một điếu xì gà nhưng không châm, anh ta bình tĩnh nghênh đón ánh mắt của Diệp Phi (Phàm).

“Tôi gây rối sao?”

“Chúng ta đã nhiều ngày không gặp, xem ra tôi đã lâu không có chọc giận anh.”

“Thậm chí tôi đã quên đi những ân oán trước đây và cố gắng kết bạn với anh. Hôm nay tôi đến xem anh thi đấu, thậm chí còn đưa ra cho anh cành ô liu.”

Anh ta vẻ mặt đau lòng: “Tôi thật lòng muốn cùng anh giảng hòa!”

“Tôi đã nói những gì tôi nên nói.”

Diệp Phi (Phàm) không bị Uông Kiều Sở làm cho bối rối, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta nói.

“Tôi không biết nhiều về giang hồ, cũng không biết quy tắc của các anh. Tôi chỉ mong anh biết rằng ác giả ác báo.”

“Và tôi sẽ không bao giờ để anh kéo Phu nhân Triệu xuống nước, bất kể là âm mưu gì của các anh sẽ không bao giờ thực hiện được.”

Anh rất kiên định: “Vì trận chiến này, tôi sẽ không thua.”

“Tôi hy vọng anh giành chiến thắng, nhưng mà… luôn có những tình huống bất ngờ.”

Nụ cười của Uông Kiều Sở trở nên thâm trầm, anh ta vươn tay vỗ vai Diệp Phi (Phàm).

“Nhất định không được thua. Một khi thua, Phu nhân Triệu sẽ bị ngàn người chỉ trích, Hằng Điện cũng sẽ bị dư luận oanh tạc.”

“Quyền lực và chế độ chuyên quyền đã bị khiêu chiến, nhẹ thì từ chức nhiều vị trí, nặng thì Phu nhân Triệu xuống đài.”

“Lúc trước tát tôi một cái ra sao, đưa Nguyên Hoa vào tù ra sao, tôi sẽ trả lại như vậy.”

“Diệp Phi (Phàm), tự mình giải quyết cho tốt đi.”