Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2197




Chương 2211

“Vết thương của Phong Hoa rất nghiêm trọng, mỗi ngày thời gian tỉnh lại rất ít, chứ đừng nói là có sức để ăn uống.”

Diệp Phi (Phàm) nhẹ nhàng lắc đầu: “Trong tuần này cô ấy đều sẽ được tiêm dịch dinh dưỡng, tạm thời không thể ăn cháo được.”

“Cũng đúng, ngực bị trúng một nhát dao, sao có thể nhanh như vậy mà ăn uống trở lại được chứ.”

Đường Tam Quốc cười khổ một tiếng: “Haizz, tôi đúng là đồ vô dụng, không chỉ không làm được chuyện gì ra hồn, mà ngay cả những kiến thức thường thức cũng không có.”

“Bác trai, đừng nói như vậy, chỉ là do bác quá quan tâm nên tâm trạng mới trở nên rối rắm mà thôi.”

Diệp Phi (Phàm) nhếch miệng cười, sau đó chỉ tay vào hộp giữ nhiệt: “Tối nay con ăn chưa no, hay là phần cháo này cứ để con ăn cho.”

“Ha ha ha, được, cho cậu này.”

Trong mắt Đường Tam Quốc hiện lên một tia khen ngợi, sau đó là lộ ra một chút áy náy.

“Diệp Phi (Phàm), nhà họ Đường thực sự có lỗi với cậu, gây thêm nhiều phiền phức cho cậu như vậy, còn khiến cậu bị mất tư cách thi đấu.”

“Tất cả đều là lỗi của tôi, đã không quản lý tốt Lâm Thu Linh và Lâm Tam Cô, để họ gây ra tai vạ lớn như vậy.”

Ông ta bày tỏ ý xin lỗi Diệp Phi (Phàm): “Về chuyện của Lâm Thu Linh, tôi cũng sẽ không cầu xin cậu khoan nhượng, nên làm như thế nào thì cứ làm như thế đó.”

“Bác trai khách sáo rồi, việc này không liên quan gì đến bác, con không trách bác.”

Diệp Phi (Phàm) vừa ăn cháo vừa đưa Đường Tam Quốc vào phòng nghỉ.

“Vả lại con biết bác không tán thành với việc làm của Lâm Thu Linh, nhưng từ đầu đến cuối không có dũng khí để chống đối với bà ta, vì vậy chỉ có thể nhìn bà ta làm hùm làm hổ gây chuyện.”

“Bà ta mới thật sự là kẻ đầu sỏ làm cho nhà họ Đường rơi vào tình cảnh hỗn loạn.”

“Thật ra lần này cũng là một cơ hội để bác thoát thân, dù cho Lâm Thu Linh có chết hay không, bác cũng có thể nhân cơ hội này để rời khỏi bà ta rồi.”

Anh rót một tách trà cho Đường Tam Quốc: “Nếu bác giữ bà ta ở bên cạnh, thì sớm muộn gì bác cũng sẽ bị bà ta liên lụy.”

Đường Tam Quốc mỉm cười, cúi đầu uống trà, không nói gì.

“Hay là bác vẫn còn nghĩ đến tình nghĩa năm xưa lúc Lâm Thu Linh gả cho bác?”

Diệp Phi (Phàm) nhìn Đường Tam Quốc rồi khuyên nhủ một câu.

“Đúng, vào lúc bác sa sút nhất, bà ta có thể bất chấp tất cả mà gả cho bác, quả thực rất đáng quý.”

“Nhưng mấy chục năm nay, bác nghe lời bà ta vô điều kiện, chịu đựng bị đánh bị mắng, còn đưa số tiền kiếm được cho bà ta, bác đã sớm đền đáp xong chút tình nghĩa đó rồi.”

“Điều quan trọng nhất là, Lâm Thu Linh đã thay đổi rồi, không còn là người phụ nữ đồng cam cộng khổ với bác lúc đó nữa, trong mắt của bà ta chỉ có tiền mà thôi.”

“Bà ta có thể vì hai tỷ mà rút kim của Đường Phong Hoa, có thể vì Huyết Y Môn mà đến Kim Chi Lâm của con hạ độc, sớm muộn gì cũng sẽ bòn rút hết sạch giá trị con người bác để đổi lấy tiền.”

Trong mắt của Diệp Phi (Phàm), dù gì thì Đường Tam Quốc vẫn còn có chút lương tâm, anh không hy vọng trong tương lai Đường Tam Quốc sẽ bị Lâm Thu Linh lôi kéo chết cùng.

Anh có hơi đồng cảm với Đường Tam Quốc.

“Diệp Phi (Phàm), có một số chuyện, cậu không hiểu.”

Đường Tam Quốc nhìn Diệp Phi (Phàm) cười khổ: “Lúc đó tôi bị vây khốn bốn bề đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, cậu cảm thấy, có người phụ nữ nào dám gả cho tôi, hay nói rõ hơn là có thể gả hay không?”

Dám hay không? Có thể hay không?

Diệp Phi (Phàm) sững sờ một hồi, sau đó nhíu mày, giống như là bắt được trọng điểm gì đó.

Đúng vậy, trong hoàn cảnh lúc đó, dù một người phụ nữ có thích Đường Tam Quốc đến đâu, cũng không phải không dám gả cho ông ta, mà là có thể gả cho ông ta hay không.