Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2169




Chương 2183

Diệp Phi (Phàm) kéo khăn tay qua xoa khóe miệng một chút, sau đó phất tay ngăn cản Mộ Tuyết nói tiếp: “Nhưng mà cái tên tạm thời không quan trọng, bây giờ tôi muốn nghe một chút, các người vừa đưa thân phận lại đưa tiền cho rôi, đến cùng là muốn tôi làm cái gì chứ?”

“Trả giá nhiều như vậy, không có khả năng chỉ vì con người của tôi đúng không?”

“Nói đi, điều kiện là cái gì?”

“Tuy rằng điều kiện của các người làm tôi rất rung động, nhưng nếu bảo tôi giết người phóng hỏa, không có khả năng tôi sẽ làm.”

Diệp Phi (Phàm) muốn thăm dò dụng ý thực sự của Huyết Y Môn: “Tôi cũng không tin thiên hạ này có bữa cơm miễn phí.”

“Thần y Diệp nói đùa, đối với nước Dương và Huyết Y Môn mà nói, bản thân ánh chính là tài phú lớn nhất.”

Ánh mắt Mộ Tuyết hơn sắc lên vài phần: “Năng lực cùng y thuật của anh đã đủ tư cách để nhận được hậu đãi vừa rồi.”

“Đương nhiên, vì thể hiện sự hữu hảo của Thần y Diệp, cũng vì tỏ rõ quyết tâm của Thần y Diệp, chúng tôi cũng cần anh trình lên một phần công trạng đầu danh nho nhỏ.”

“Dù sao nước Dương hao phí cái giá lớn như vậy để mượn sức Thần y Diệp, Thần y Diệp cũng nên để cho đệ tử Huyết Y Môn nhìn thấy giá trị của anh.”

Cô ta bổ sung một câu: “Bằng không bọn Shichiro Yamamoto sẽ không phục.”

Diệp Phi (Phàm) thản nhiên mở miệng: “Công trạng đầu danh gì? Trận đấu ngày mai à?”

“Thần y Diệp thông minh.”

Mộ Tuyết cười: “Ngài Bắc Đình bảo tôi truyền lời lại cho anh, ngài ấy hy vọng ngày mai ba người Niêm Hoa sẽ thua trong trận đấu.”

“Nếu anh có thế làm cho bọn họ thua, một ngàn triệu sẽ lập tức được chuyển cho anh, lệnh bài cùng quyền hạn của Huyết Y Môn cũng cùng lúc được trình lên.”

“Đồng thời còn an bài chuyên cơ cho anh bay thẳng đến nước Dương, tránh để con dân Trung Quốc nhục mạ và tạo áp lực lên anh.”

“Về Phong hầu ban cho anh, họ cũng sẽ lập tức trao ngay khi đến nước Dương.”

Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Phi (Phàm) mở miệng: “Thần y Diệp, ba người Niêm Hoa nghe lời anh răm rắp, thắng thua chỉ là một câu nói của anh mà thôi.”

“Ba người bọn họ thua trận, nhưng còn có tôi mà.”

Ánh mắt của Diệp Phi (Phàm) lại mang thêm một tia tìm tòi nghiên cứu: “Y thuật của tôi chỉ có hơn chớ không kém ba người Lạc Thần.”

“Chẳng lẽ các người không lo lắng, sau khi bọn họ thua trận, tôi đã lấy được thứ mình muốn thì sẽ một mình lật ngã Huyết Y Môn hay sao?”

Không biết vì cái gì, Diệp Phi (Phàm) loáng thoáng cảm giác, Huyết Y Môn cũng không coi mình là kẻ thù, mà càng kiêng kị ba người Niêm Hoa hơn.

“Chúng ta cực kỳ tin tưởng vào nhân phẩm của Thần y Diệp.”

Hai chân Mộ Tuyết lần lượt thay đổi, mang theo vô tận tự tin trên nét mặt: “Chỉ cần anh làm ba người Niêm Hoa thua trận, anh tuyệt đối sẽ không quay lại đánh bại Huyết Y Môn.”

“Bước đầu tiên của công trạng anh đưa lên, chúng tôi cũng tin tưởng anh sẽ đi thẳng đến cuối trên con đường này.”

“Nếu anh thật sự trở mặt, chúng ta chỉ có thể tự nhận không may mắn.”

“Chỉ là chúng tôi nắm chắc 99% tin tưởng Thần y Diệp sẽ không có tầm mắt thiển cận như vậy.”

“So với anh lấy đi một ngàn triệu của chúng tôi, trở thành tử địch của Huyết Y Môn sẽ càng đáng sợ hơn.”

“Tôi tin tưởng Thần y Diệp sẽ cân nhắc cái lợi cái hại để đưa ra lựa chọn.”

Cô ta bày ra thái độ tuyệt đối tin tưởng Diệp Phi (Phàm), điều này làm cho trong lòng Diệp Phi (Phàm) lại bồn chồn lần nữa, lấy tính tình của Huyết Y Môn thì không có khả năng tin tưởng anh như vậy.