Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2132




Chương 2146

“Chúng ta nhanh nhanh mời Diệp Phi (Phàm) đến đây, để cậu ấy cho mấy người lão Phùng nhìn thấy thực lực, vậy mới có thể tin tưởng trận đấu này.”

Ở trong suy nghĩ của ông cụ Cung, Diệp Phi (Phàm) tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, có anh ra tay thì không chỉ là biểu lộ dũng khí đơn giản, mà xác suất dành phần thắng cũng rất lớn.

Nghe thấy hai chữ Diệp Phi (Phàm), vẻ mặt Khổng Đào Lý cũng dịu đi không ít, ông ta cũng đánh giá rất cao Diệp Phi (Phàm).

“Diệp Phi (Phàm), tôi đương nhiên biết.”

Phùng Trường Sơn nâng chén trà lên uống một ngụm: “Tôi còn nhớ rõ biểu hiện của cậu ta ở Hoa Đà Bôi, bao gồm cả việc cậu ta chữa khỏi bệnh cho con gái của Dương Hồng Tinh.”

“Tôi cũng tin tưởng cậu ta có thể ứng phó được mấy vòng đấu, nhưng cuối cùng phần thắng vẫn sẽ không thuộc về chúng ta.”

“Tôi đã hỏi thăm, lần này Huyết Y Môn để nhóm Thiêu Kiêu đi thi đấu, họ có ba kẻ là thiên tài trăm năm khó gặp.”

“Matsuno Chiyama, Shichiro Yamamoto, Mộ Tuyết.”

“Tuy rằng bọn họ chỉ mới trên dưới hai mươi lăm tuổi, nhưng đã được mười danh y đứng đầu Huyết Y Môn dạy dỗ, số người bệnh được họ cứu chữa là vô số kể.”

“Số người bệnh được chữa khỏi còn nhiều hơn số bệnh nhân của bốn người Diệp Phi (Phàm) cộng lại.”

Ông ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Thiên phú và kinh nghiệm đều không bằng người ta, chúng ta không so được…”

“Rầm!”

Đúng lúc này, cửa phòng bị người đẩy mạnh vào, sau đó là một bác sĩ trung niên chạy vào, thở hồng hộc nói:

“Hội trưởng Khổng, không tốt Diệp Phi (Phàm) cho người truyền tin đến Huyết Y Môn…”

Ông ta nói: “Mười ngày sau, chờ khi cậu ấy khỏe lại, cậu ấy sẽ một mình đi đấu với đoàn Thiên Kiêu của Huyết Y Môn.”

Khổng Đào Lý hơi sửng sốt: “Có ý gì?”

Ông cụ Cung cũng thốt lên: “Cậu ấy định một mình đấu lại mười sáu người.”

“Làm loạn!”

Phùng Trường Sơn vỗ bàn, tức giận nói: “Đây là quốc chiến, cậu ta nghĩ là cái gì? Trò trẻ con chắc? Bốc đồng không suy nghĩ, cậu ta có thể gánh được hậu quả…”

“Cậu ấy không gánh được, tôi đến gánh!”

Khổng Đào Lý đứng bật dậy, nét mặt sáng bừng.

“Chỉ là một tuyển thủ mà cũng dám rút kiến, chúng ta là người đứng đầu lại rụt đầu không dám làm gì, vậy không phải quá vô dụng à.”

“Lão Cung, gọi Lạc Thần, Bội Tát và Niêm Hoa ngồi máy bay đến Long Đô, cùng Diệp Phi (Phàm) hợp thành một đội Tru Huyết.”

“Đồng thời nói cho Huyết Y Môn, chiến!”

Đông Hải, vườn bách thảo Tiên Hồ, viện dưỡng lão Bạch Vân.

Một thanh niên thân hình gầy mảnh kéo một cái vali, sắc mặt vội vàng đi đến cửa sau viện dưỡng lão.

“Thầy y, cậu đi đâu vậy?”

Thị trưởng Đông Hải đến khám bệnh, vừa mới đến của thì nhìn thấy anh ta đang kéo vali đi, ông ta vội vàng dừng xe chào hỏi.

“Hôm nay không phải khám bệnh à? Tôi đang định tìm cậu châm cứu đây.”

Người trẻ tuổi lắc đầu: “Hội trưởng Khổng kêu tôi đi Long Đô thi đấu với Huyết Y Môn!”

Sắc mặt thị trưởng Đông Hải lập tức trở nên nghiêm nghị, vội chui ra khỏi xe rồi cầm va ly của người trẻ tuổi kia lên.

“Người đâu người đâu, lập tức đưa thần y ra sân bay, không, lập tức sắp xếp máy bay riêng đi đến Long Đô, tôi tự mình đưa đi..”