Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2107




Chương 2120

Nghe được tiếng động này, toàn bộ mọi người ở đó liền thoáng yên tĩnh lại.

Hai cánh cửa lớn ở đài cao “cạch” một tiếng mở ra, chui ra mấy chục người đàn ông cao to mặc áo đen có trang bị đầy đủ súng ống.

Họ nghiêm chỉnh như được huấn luyện, đồng loạt móc súng ống ra chỉ vào Diệp Phi (Phàm).

Tàn bạo hung ác, trong mắt không có chút nào gọi là tình cảm, vừa nhìn liền biết mấy người họ không phải nhân viên bảo vệ bình thường rồi.

Tiếp theo, Diệp Phi (Phàm) liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên đi từ đằng sau nhóm người kia ra.

Người kia cao khoảng mét sáu, mặt tròn, tóc thưa thớt, nhìn có bảy tám phần giống diễn viên điện ảnh Tằng Trí Vĩ.

Nhưng mặt của ông ta thì trầm như nước, không giận mà uy nghiêm, trong tay hai viên hạch đạo không ngừng chuyển động vang lên tiếng “rắc rắc.”

Người quản lý chính của nhánh thứ mười hai của Đường Môn, Đường Thạch Nhĩ.

Làm một nhân vật có tiếng của Đường Môn nhưng Đường Thạch Nhĩ cũng chỉ có bốn mươi lăm tuổi, nhưng ở Đường Môn và Thương Minh lại có tiếng tăm không nhỏ.

Đường Nhược Tuyết chỉ là chủ nhánh một thôi đã có tới hơn sáu trăm đứa cháu, còn Đường Thạch Nhĩ lại trọn vẹn hai nghìn người, trong đó có hơn ba trăm người đều là chủ, tự mình gánh vác một hướng riêng.

So với tập đoàn của Nhược Tuyết cực khổ kiếm tiền thì bọn người của Đường Thạch Nhĩ lại có thể xâm nhập vào toàn bộ Trung Quốc, thậm chí là là có cổ phần trong ngân hàng thế giới, được xưng là túi tiền của Đường Môn.

Nhánh thứ mười hai cũng chính là nhánh giàu có nhất ở Đường Môn.

Binh lực dồi dào cũng tạo thành quyền lực tối cao cho Đường Thạch Nhĩ.

Nghe đồn con cháu của Đường Môn chỉ cần bị ông ta nhìn chằm chằm là sẽ run rẩy lên.

Đường Nhược Tuyết nhìn thấy ông ta cũng tham gia vào thì nheo mắt lại, nhưng cũng không có tránh đi, ngược lại thì yên lặng dời sang bên cạnh Diệp Phi (Phàm) nửa bước.

Cái này tạo ra một tia sắc bén trong đôi mắt của Đoan Mộc Thanh.

Đường Nhược Tuyết bất chấp khó khăn hỏi thăm cẩn thận: “Cháu chào chú Thạch Nhĩ ạ..”

“Chào cái gì mà chào?”

Đường Thạch Nhĩ nhìn Đường Nhược Tuyết nhưng theo kiểu ngoài cười trong không cười nói: “Chồng trước của cháu tới đại hội thuộc quản lý của chú giỏ trò ngang ngược, cháu cảm thấy chú còn có thể nhận lời chào đó được sao?”

Theo bản năng Đường Nhược Tuyết giải thích giúp cho Diệp Phi (Phàm): “Chú Thạch Nhĩ, Diệp Phi (Phàm) không phải cố ý, anh ấy chỉ nóng lòng muốn đòi lại công bằng…”

“Đừng nói nữa vô ích thôi, công bằng lý lẽ lớn thế nào cũng không bằng thể diện của chú đâu.”

Đường Thạch Nhĩ không nhịn được nữa la rầy: “Đường Nhược Tuyết, có phải cháu cảm thấy chú quá thuận buồm xuôi gió, cho nên tìm tên phế vật này tới gây khó dễ cho chú không?”

“Chú nói sao cậu ta có được can đảm tới đây ngang ngược thì ra là do Đường Nhược Tuyết cháu chống lưng cho cậu ta?”

Ông ta không chút nể tình mà vạch thẳng mặt: “Có phải cháu cảm thấy chú không làm gì được cậu ta đúng không?”

“Ông già kia, ông là điếc hay là mù mắt vậy hả?”

Không đợi Đường Nhược Tuyết mở miệng trả lời, Diệp Phi (Phàm) đã bắn ra ánh mắt lạnh lẽo qua rồi mở miệng nói: “Không nghe thấy là tôi tới là báo thù cho Tống Hồng Nhan sao?”

“Đoan Mộc Thanh thuê người giết người ta, tôi đến để trả lại cho anh ta một đao, vậy mà khó hiểu lắm hả? Kéo Đường Nhược Tuyết vào cùng làm gì?”

“Tôi mặc kệ ông là chủ Đường Môn gì đó, biết điều thì nhanh chóng né ra cho tôi, nếu không thì đừng trách tôi không nể mặt nể mũi.”