Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2082




Chương 2095

Nói đến đây, anh ta lại lấy ra vài tấm ảnh được in ra, ở trên đó thấy được chiếc xe của Diệp Phi (Phàm) và thời gian: “Tất nhiên điều quan trọng nhất là Cao Tĩnh đã cung cấp một máy ghi âm lái xe.”

“Trên đó ghi lại thời gian cô ấy ở trước cửa lớn của biệt thự nhà họ Đường đợi anh và theo anh đến quán bar.”

“Chính xác đã chứng minh rằng anh đã khởi động xe vào lúc 12 giờ 7 phút, 12 giờ 10 phút ra khỏi cửa lớn biệt thự, sau đó đến thẳng quán bar 0 độ.”

“Mà lúc hung thủ chạy ra khỏi công viên Thái Hồ là 12 giờ 5 phút.”

“Mặc dù từ 11 giờ 30 đến 12 giờ 7 phút vẫn không có ai làm nhân chứng cho anh.”

“Nhưng 12 giờ 5 phút đến 12 giờ 7 phút, hai phút này không đủ để từ công viên Thái Hồ chạy về biệt thự nhà họ Đường để khởi động xe rời khỏi.”

“Kết hợp sự xuất hiện của hung thủ giả mạo với máy ghi âm lái xe, cảnh sát cho rằng anh không phải hung thủ giết hại Đoan Mộc Xương.”

Dương Kiếm Hùng vỗ vai Diệp Phi (Phàm): “Nhưng xét thấy việc hung thủ giả mạo anh, nếu cần thiết thì vẫn cần sự hợp tác của anh.”

Diệp Phi (Phàm) hơi ngớ ra, không ngờ sự chờ đợi của Cao Tĩnh đêm ấy, đã giúp anh có được bằng chứng sắt đá để thoát khỏi hiềm nghi.

Xem ra lại nợ cô ấy một ân huệ nữa.

Thế nhưng rất nhanh anh đã nghĩ đến một chuyện: “Nếu như nói hung thủ giết Đoan Mộc Xương muốn giá họa cho tôi, vậy lúc này mà giết Miêu Thái Đấu thì chính là đang giúp tôi gỡ bỏ sự hiềm nghi rồi.

“Rốt cuộc tên này đang chơi trò gì vậy?”

Trong lòng Diệp Phi (Phàm) biết rõ, chắc chắn đối phương không phải là không cẩn thận mà để lại áo và dao dính máu, làm rơi khẩu trang, mà là đang cố ý chỉ ra rằng anh ta là hung thủ giả mạo Diệp Phi (Phàm).”

“Tôi cũng không rõ, phong cách của tên này quá kì dị rồi.”

Dương Kiếm Hùng thở dài: “Nhưng bất kể như thế nào cũng được, điều quan trọng nhất là anh thoát khỏi hiềm nghi giành lại tự do.”

“Đi thôi, tôi giúp anh làm thủ tục.”

Anh ta cười: “Bên ngoài có một đống người đang đợi anh đó.”

Gần năm giờ, Diệp Phi (Phàm) từ Cục Cảnh sát đi ra, anh đã thấy mọi người đang đợi mình.

Ở bên trái, Tống Hồng Nhan và Viên Thanh Y đậu xe thành hàng dài chờ đợi, cười nhẹ điềm tĩnh, mặt đầy mong chờ.

Đường Phong Hoa cũng ở trong số đó, tay cầm lá bưởi, tóm lại là đội ngũ lớn mạnh.

Còn bên phải, Đường Nhược Tuyết cô đơn lẻ bóng, trên mặt không có sự sắc bén, chỉ còn lại áy náy và cô độc.

Hai bên tự đứng ở hai con đường, phân biệt rõ ràng, như nước và lửa không cách nào dung hòa vào nhau.

Ngay cả Đường Phong Hoa cũng không thèm nhìn Đường Nhược Tuyết, đối với cô ấy mà nói, vào lúc Lâm Thu Linh rút cây châm bạc khỏi chân, cô ấy đã không còn là người nhà họ Đường nữa rồi.

“Diệp Phi (Phàm)!”

Nhìn thấy Diệp Phi (Phàm) đi ra khỏi Cục Cảnh sát, Tống Hồng Nhan bọn họ mắt sáng lên, vui mừng nhảy nhót chạy lên đón.

Đường Phong Hoa còn dùng lá bưởi vỗ lên Diệp Phi (Phàm), kêu to lên muốn giải xui cho Diệp Phi (Phàm).

Đường Nhược Tuyết nhìn thấy Diệp Phi (Phàm) mí mắt giật giật, tim co thắt dữ dội, muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Cô bước chân tiến về phía trước, cũng chỉ đi được nửa mét thì dừng lại, rõ ràng là đã cảm thấy bản thân hoàn toàn xa lạ.

Nhìn Viên Thanh Y bọn họ vây quanh Diệp Phi (Phàm) như đám sao bao bọc quanh ánh trăng, Đường Nhược Tuyết không bước tới nói gì.