Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2057




Chương 2069:

“Tôi với ông đến tột cùng ai mới là không coi bề trên ra gì?”

Giọng anh chợt trầm xuống: “Nói!”

Đoan Mộc Xương càng hoảng sợ, theo bản năng lui về sau hai bước, sắc mặt khó coi, dáng vẻ bệ vệ đã bị mất đi ba phần.

Diệp Phi (Phàm) cười nhạt: “Tôi cũng cho ông cơ hội giải thích một lần, nếu không chức nguyên lão này ông không cần làm nữa, theo Miêu Thái Đấu chạy về Miêu Thành đi.”

Viên Thanh Y đúng lúc tiến lên một bước, bày ra bộ dáng chuẩn bị ra tay với Đoan Mộc Xương.

“Cậu….” Đoan Mộc Xương suýt chút nữa bị tức chết, chỉ là nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Phi (Phàm), ông ta chỉ có thể ép sự tức giận lại.

Giang hồ đúng là không chỉ có mỗi đánh đánh giết giết đơn giản vậy, nhưng kiểu đấu trực diện này vẫn phải dùng nắm tay định đoạt.

Đoan Mộc Xương đã lĩnh giáo sự lợi hại của Viên Thanh Y, biết mình không thể hô to gọi nhỏ với Diệp Phi (Phàm) nữa.

Ông ta hít một hơi thật sâu, nhìn Diệp Phi (Phàm) gian nan mà nói một câu: “Xin lỗi.”

“Tuy là lời xin lỗi này không đáng một đồng, nhưng nể mặt Cửu Thiên Tuế, tôi chấp nhận.”

Diệp Phi (Phàm) lau máu trên tay lên quần áo Đoan Mộc Xương: “Nhưng về sau nhìn thấy tôi, vẫn là cút xa chừng nào tốt chừng nấy.”

Đoan Mộc Xương cực kỳ tức giận nhưng cũng không dám ra tay, chỉ cắn chặt môi.

Miêu Thái Đấu đã lấy lại tinh thần, sờ vết máu trên đầu, tràn đầy thù hận và oán độc, nhưng không dám dây dưa với Diệp Phi (Phàm) nữa.

“Đi!”

Ông ta quyết đoán dẫn đám Đoan Mộc Xương rời khỏi phòng khách.

“Năm cái bàn, năm trăm triệu.”

Diệp Phi (Phàm) đưa tay cản lại, ngón tay gõ lên bàn nói: “Đưa hết tiền rồi hẵng cút…”

Miêu Thái Đấu phun một ngụm máu ra….

“Cậu Diệp, xé nát da mặt như thế này, bọn họ sẽ hận cậu đến chết.”

Mười phút sau, Miêu Thái Đấu và băng nhóm của ông ta bối rối rời đi, Viên Thanh Y cầm trên tay năm tấm séc và nói: “Mấy ngày nay anh phải cẩn thận.”

Cô không ngờ rằng Diệp Phi (Phàm) đã bắt chẹt Miêu Thái Đấu năm trăm triệu, điều này có nghĩa là giữa hai bên không có khả năng hòa giải.

“Ngay cả khi họ không xé nát da mặt, chúng cũng hận không thể xé nát da thịt đến tận xương tuỷ của tôi.”

Diệp Phi (Phàm) lại ngồi xuống ghế, cầm lấy ly trà do Viên Thanh Y pha: “Bữa tiệc sinh nhật Quan Tương Tư, đám người Miêu Kim Qua bị tổn thất nặng nề. Ngay cả Miêu Kinh Vân cũng bị tôi giam cầm, đôi bên sớm đã không có khả năng sống trong hoà bình. ”

“Rốt cuộc, Miêu Kim Qua muốn cho người chết và đồng minh một giao dịch.”

“Mà cô cũng không có nghe nói lần này Miêu Thái Đấu tới đàm phán, từ đầu đến cuối đều không có nhắc tới ân oán sao?”

“Điều này có nghĩa là sau khi họ mang Miêu Kinh Vân trở về, họ sẽ vẫn theo tôi không ngừng.”

Anh cúi đầu nhấp một ngụm trà: “Dù sao hai bên đang sinh tử đến cùng, bỏ ra hơn 500 triệu cũng không sao.”

“Có lý.”

Viên Thanh Nghi mỉm cười: “Nhưng việc cậu Diệp ra ngoài làm loạn như vậy, e là có thể có mục đích khác.”

“Đó chính là khiến Miêu Thái Đấu phải chịu một sự sỉ nhục chưa từng có. Hắn không chỉ hận cô đến tận xương tuỷ, mà còn bất mãn với Miêu Kim Qua.”