Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2048




Chương 2060:

Diệp Phi (Phàm) nhẹ nhàng gật đầu, rồi kể cho Tống Hồng Nhan nghe về cuộc gặp gỡ trong công viên khiến Tống Hồng Nhan vô cùng ngạc nhiên.

Sau đó, cô ôm Diệp Phi (Phàm) cười: “Xem ra người đàn ông tôi chọn không sai. Anh ta không chỉ có được sự ủng hộ của Sở Thanh mà còn có được sự xem trọng của Sở Soái nữa.”

“Cậu có biết trên thế giới này có bao nhiêu người muốn cùng Sở Soái ăn cơm không?”

“Nhiều nhân viên công chức đến nổi cậu có thể xếp hàng từ cửa đến lối vào chính của công viên Thái Hồ, không những thế từng người bọn họ đều là những người tiếng tăm lẫy lừng.”

“Nhưng những năm nay, vốn chưa có mấy người làm động lòng Sở Soái.”

“Ngay cả đại thọ lần thứ tám mươi lăm của lão phu nhân Đường Gia, anh ta cũng chỉ kêu người mang quà đến tặng, càng không có nói là anh ta mời đãi.

“Bây giờ, anh ta nói chuyện với cậu cả buổi sáng, và anh ấy muốn mời bạn dùng cơm. Có vẻ như bạn hoàn toàn nằm trong tầm mắt của Sở Môn.”

Tống Hồng Nhan tức giận nhìn Diệp Phi (Phàm): “Một khi nhận được sự ủng hộ của Sở Môn, địa vị của cậu sẽ lại tăng lên như cá gặp nước.”

“Chỉ là ăn cơm thôi, có cần phải khoa trương như vậy không?”

Diệp Phi (Phàm) khẽ quay mặt tránh đi đôi môi đỏ mọng, lo lắng sẽ vô tình hôn mất: “Chỉ là một bữa ăn bị chị nói lên như đáng giá 100 triệu vậy.”

“Nếu bữa ăn của Sở Soái thực sự có thể đem ra đấu giá, giá 100 triệu thì sẽ có một đám người sẽ xông lên giành.”

Tống Hồng Nhan nở một nụ cười quyến rũ: “Nó không chỉ là một bữa ăn, mà còn là một vòng tròn, đại diện cho sự nâng cao tầm mắt.”

Sinh ra trong một gia đình giàu có nhất Giang Nam, cô biết rằng tầng lớp xã hội này về cơ bản là cố định, khó có tầng lớp nào bứt phá được.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bây giờ Diệp Phi (Phàm) đang phát triển nhanh chóng và sẽ đến được với Thiên Thính, cô không khỏi vui mừng.

So với việc cưới Diệp Phi (Phàm) để ở bên cô cả đời, cô muốn xem người đàn ông này có thể đi được bao xa và có thể bay cao đến đâu.

“Ding——“ Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ đang chầu chực, mặc dù Diệp Phi (Phàm) không nghĩ có gì trong bữa ăn, nhưng anh vẫn thích thú với lời khẳng định của Tống Hồng Nhan.

Vừa định nói gì đó, điện thoại di động liền vang lên.

Diệp Phi (Phàm) uống cạn ly cà phê trong một hơi, sau đó đưa ly cho Tống Hồng Nhan và đứng dậy nghe điện thoại.

Vừa mới trả lời, Diệp Phi (Phàm) đã nghe thấy giọng một người phụ nữ kính cẩn: “Tuần Sứ Diệp, chào buổi sáng.”

Viên Thanh Y.

Diệp Phi (Phàm) mỉm cười: “Hội trưởng Viên, chào buổi sáng, có chuyện gì không?”

Nghe thấy tiếng gọi của Viên Thanh Y, Tống Hồng Nhan vốn đang định cầm ly cà phê đi rửa thì dừng bước lại, trong mắt có tia sáng khiếp sợ.

“Có phải vợ của Tuần Sự Diệp đang mang thai, nên đối với Thanh Y phải giữ kẻ.”

Viên Thanh Y mỉm cười: “Nhưng tôi cũng nhờ Tuần Sự Diệp chuyển lời đến cô em dâu. Thanh Y này đối với Tuần Sự Diệp hết mực trung thành, ngoài ra không có ý muốn gì khác.”

Khi cô ta nói những từ cuối cùng, giọng nói của cô ta lớn hơn rất nhiều, như thể cô ta cố ý muốn những người xung quanh Diệp Phi (Phàm) nghe thấy.

Vẻ mặt của Tống Hồng Nhan thả lỏng khi nghe điều này, và sau đó cô ấy rửa chiếc cốc một cách tao nhã.

“Hội Trưởng Viên nói đùa rồi.”

“Tôi chỉ là cảm thấy cậu đang bận việc với khách quý, đặc biệt là bây giờ có nhiều việc của mùa thu này, cậu chắc bận đến nỗi không thể giải quyết hết mới đúng, làm sao mà có thời gian rảnh rỗi nói chuyện điện thoại với tôi?”