Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2037




Chương 2043:

“Tổng giám đốc Tống, cô nói gì thế cơ chứ?”

Trịnh Tuấn Khanh cố ý bày ra bộ mặt nghiêm túc nói: “Cái gì mà gọi tôi là không hợp cơ chứ, chị nói là cuộc đoàn viên của Kim Chỉ Lâm mà, lẽ nào người lái xe như tôi không phải người một nhà hả?”

“Tôi nói cho chị nhé, tôi một ngày là tài xế của Kim Chỉ Lâm thì cả đời là tài xế của Kim Chỉ Lâm”

“Vậy bữa cơm này, tôi ăn chắc rồi”

“Thêm nữa, tôi mang theo một thùng rượu vang đỏ Bordeaux lớn vừa mới đưa từ dưới hầm đến đấy, cũng không phải là ăn không bữa cơm đâu”

“Anh Phi, tôi cầm rượu vào trước đây, đợi lúc ăn cơm nói chuyện tiếp, tối nay không say không về”

Sau khi nói xong, anh ấy quay lại xe bưng ra một thùng rượu vang đỏ.

Bordeaux đi vào phòng khách: “Các anh chị em ơi, tôi đến đây…” Nhìn thấy dáng vẻ này của Trịnh Tuấn Khanh, Diệp Phi cười không dừng lại được, còn mang theo một chút cảm xúc bùi ngùi, thời gian trôi vội vã, cậu chủ họ Trịnh cũng thay đối không ít rồi “Được, thêm một món nữa đi”

Tống Hồng Nhan bày ra dáng vẻ bất đắc gì, chỉ là trong con mắt tràn ngập ý cười, cô đang hưởng thụ buối đoàn viên này, sau đó nhìn sang Diệp Phi: “Diệp Phi, cậu cứ đi làm xong công việc đi, chị sẽ đón tiếp tốt bọn họ”

Cô hiểu chuyện nói tiếp: “Nhưng mà cậu đi trên đường phải cẩn thận, Huyết ‘Y Môn tuy rằng muốn tấn công chị, nhưng cũng khó đảm bảo rằng bọn nó không ra tay với cậu”

Mí mắt Diệp Phi chớp chớp, cất chiếc chìa khóa xe vào: “Không sao, tôi chỉ là muốn lái xe đi mua ít rượu, thế nhưng Đường Phong Hoa mua rượu nếp rồi, cậu chủ họ Trịnh cũng đưa rượu vang đến rồi, tôi không đi nữa”

Tuy rằng tình hình của Đường Nhược Tuyết làm anh cảm thấy lo lắng, nhưng giờ phút này anh thực sự không có cách nào mà dội chậu nước lạnh lên Kim Chi Lâm với Tống Hồng Nhan, huống chí còn có bố mẹ ở đây.

Anh đã làm cho Đường Nhược Tuyết thất vọng rồi, cũng không thể làm cho cô ấy thất vọng thêm nữa.

Tống Hồng Nhan cười thản nhiên: “Thực sự không có chuyện gì à?”

“Không có chuyện gì”

Diệp Phi cười với người phụ nữ đi ra sau phòng bếp: “Chị không phải hỏi tôi muốn ăn cá gì sao? Tối nay tôi muốn ăn cá rán, rán càng giòn càng tốt, chỉ có như vậy thì có mới có thể hợp với nhắm rượu”

Anh đột nhiên muốn uống nhiều rượu.

Tống Hồng Nhan cười gật đầu: ‘Được thôi, được thôi, cậu thích ăn gì, tôi làm cái đấy cho cậu”

Kế tiếp bữa cơm này, mười mấy người ngồi vào hai bàn, ăn vô cùng vui vẻ, khách hay chủ đều rất vui vẻ.

Không thể không nói, khả năng nấu nướng của Tống Hồng Nhan vô cùng tuyệt vời. Khả năng học tập của người phụ nữ này rất mạnh, không chỉ học được món sở trường của Diệp Vô Cửu và Thẩm Bích Cầm, còn học được một nửa tài nghệ của Tô Tích Nhi Mỗi một món đều làm cho người ta khen không dứt miệng, cá rần cho Diệp Phi lại cực kỳ thơm, làm kích thích vị giác của tất cả mọi người.

Một bàn hơn mười mấy món ăn gần như đã được quét sạch, ba cân rượu gạo nếp vốn dĩ không đủ dính răng, cuối cùng còn uống sạch hai bình rượu vang lớn của Trịnh Tuấn Khanh mang tới.

Không kể là Đường Phong Hoa, Tôn Bất Phàm hay là Trịnh Tuấn Khanh, người nào người nấy đều vui như tết.

Bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Diệp Phi vẫn luôn liên tục uống rượu, chỉ là anh muốn uống rượu, nhưng càng uống thì càng tỉnh táo, càng uống ánh mắt càng trở nên trong trẻo.

Muốn quên đi điều gì, nhưng vẫn luôn nhớ điều đó càng rõ rệt hơn.