Chương 2032:
Đổi lại là những nhân viên thăm dò khác chắc đã từ chức hoặc là đi làm tâm lý trị liệu rồi Thẩm Hồng Tu cũng không chào hỏi, giả vờ như không quen biết, cũng không thể nói cho mọi người biết khi Hắc La Sát tấn công, cô đang nhìn thấy nhóm người của Đinh Mông Nghiên bọn họ bị tàn sát chứ?
“Được rồi, vẫn còn chút thời gian để lấy khẩu cung”
Diệp Phí nhìn đồng hồ, sau đó bình tĩnh nói với Đinh Mộng Nghiên: “Những kẻ sát nhân này đến đây để báo thù tôi đó…”
Đinh Mộng Nghiên lạnh giọng: “Tại sao lại trả thù anh?”
“Những người này đều là do Miêu thị thêu, là tên tội phạm bị truy nã Miêu Truy Phong phái tới ngăn cản tôi”
Diệp Phi chỉ chọn chuyện thứ yếu nói: “Bởi vì tôi từng bảo vệ nhân chứng cảnh sát Đường Nhược Tuyết ra tòa làm chứng”
“Bây giờ Đường Nhược Tuyết đã quay về Long Đô, bọn họ không tiện ra tay, liền trút giận lên người tôi”
“Nếu không tin, cô có thế điều tra ngưồn gốc của chúng”
“Vê hiện trường của trận chiến ác liệt, xung quanh có rất nhiều máy quay, cô kiểm tra máy quay cũng có thể phát hiện ra là bọn họ nổ súng trước”
Diệp Phi tự định tính một câu: “Chúng tôi chỉ là đang tự vệ, cô Đinh, mấy người phải làm chủ lấy lại công bằng cho tôi.”
Nói được một nửa, Diệp Phi ngừng lại Anh phát hiện sắc mặt Đinh Mộng Nghiên có chút tái nhợt, hơi thở gấp gáp, trên trán đã đổ mồ hôi lạnh.
Và lòng bàn tay của người phụ nữ này biến thành nắm đấm, và móng tay của cô cắm vào da thịt Điều giống như đang chịu kích thích.
Diệp Phi trong lòng nói thầm, khẩu cung của anh hình như đâu có gì không đúng đâu ha?
“Cô Đinh, cô sao vậy? Cô không thoải mái chỗ nào?”
Diệp Phi quan tâm hỏi: “Tôi là bác sĩ, có cần tôi khám cho cô không?”
“Không cần, không cần, tôi không sao”
Đinh Mộng Nghiên tỉnh táo lại, đè nén lửa giận trong lòng, nhìn Diệp Phi nặn ra một nụ cười.
“Tối hôm qua ngủ không ngon”
“Anh cứ nói chỉ tiết đi”
Cô thở ra một hơi dài: “Ví dụ, tại sao vừa rồi anh chạy từ trong rừng ra..”
Diệp Phi có thể nhìn ra Đinh Mộng Nghiên không phải ngủ không ngon, mà là tâm lý đang gặp vấn đề nghiêm trọng, nhưng người ta từ chối khám bệnh, anh cũng đâu thể kéo tay cô ấy mà khám được.
“Đi vào rừng cây, còn có một tay bản tỉa ở đó”
Diệp Phi con mắt hơi híp lại: “Chúng tôi qua đó để giải quyết anh ta..”
Nửa giờ sau, khẩu cung của Diệp Phi được ghi lại, những tay súng của nhà họ Kim thuê cũng được đào lên, tên sát nhân cũng giống như lần đánh úp xe hộ tống lần trước.
Cảnh sát nhanh chóng xác định được rắng Diệp Phi chỉ là đang chống trả để tự vệ, vì vậy rất nhanh lệnh cấm xuất cảnh của Diệp Phi đã được dỡ bỏ, còn phái một chiếc xe cảnh sát được điều đến để hộ tống hai người đến sân bay.
Nhìn thấy bóng lưng Diệp Phi và Thẩm Hồng Tu rời đi, Đinh Mộng Nghiên hít sâu một hơi, kìm nén suy sụp.
Bây giờ cô ấy không muốn nghe đến ba chữ Miêu Truy Phong, khi nghe thấy thứ cặn bã này, trong lòng cô ấy rất khó chịu, toàn thân ngạt thở.
Và đó còn là cùng một đường hầm.
Ngay khi cô ấy vừa bước lên xe, một số điện thoại lạ gọi đến.