Chương 2012:
“Ha ha, hội trưởng Kim nói chuyện đúng là trực tiếp.
Miêu Kinh Vân ảnh nhìn di chuyển đến Kim Trí Viên, cười: “Nói thật lòng, tôi cũng không phải là đến để chúc thọ, chúng tôi tối nay đến đây, là muốn tính chút nợ cũ với tên Diệp Phi đang ngồi trên ghế VIP”
“Biết điều, thì hãy để Kim Hội Trưởng các người giết chết hắn rồi giao lại cho tôi, rồi bồi thường thiệt hại cho tôi ba mươi lăm tỷ, chuyện này tôi coi như: cho qua”
“Đúng không sai, chính các người hãy giết chết tên Diệp Phi rồi giao lại cho “Nếu không, tôi sẽ xem các người là đồng bọn cùng với tên Diệp Phi kia, thấy người nào giết người ấy”
“Đừng có mà nói với tôi cái gì mà chuyện ân oán cá nhân của bọn tôi không liên quan đến các người, các người cùng với tên Diệp Phi kia ngồi trên cùng một đại sảnh đến chúc thọ, vậy thì chính là kẻ thù của Miêu Kinh Vân này”
“Các người cũng đừng nói rằng thân phận hay địa vị gì…: “Trong mắt Miêu Kinh Vân tôi tối nay, không có quyền quý, cũng chẳng có nhà giàu, chỉ có bạn ngồi cùng thuyền và kẻ địch”
“Hoặc là giết chết Diệp Phi làm bằng hữu với ta, hoặc là đứng đối lập với ra làm kẻ địch, nhưng điều đó, chắc chắn phải chết không cần gì nghỉ ngờ”
“Hơn nữa cổ trùng nuốt tum mà chết.
Âm thanh Miêu Kinh Vân rất lớn, không những làm những chiếc cốc chén đũa chấn động rung lên, còn làm những khách khứa trong sảnh kinh hãi vô cùng.
Đây rõ ràng là một kẻ man rợ.
Ánh mắt Diệp Phi lạnh lên: “Miêu Kinh Vân, mày chẳng là cái thá gì”
Kim Trí Viên sắc mặt thay đổi: ‘Muốn động vào cậu chủ Diệp, thì hãy dâm qua thi thể của chúng tôi”
“Dẫm qua?”
Miêu Kinh Vân vừa động ngón tay vừa cười lạnh với hơn tám trăm khách: “Tôi dâm chết vài tên phế vật như các người cũng chẳng khác gì so với đâm chết con kiến, chỉ cần một nói hạ lệnh xuống của tôi, tám trăm người thì cũng chẳng còn mấy người là có thể sống sót trở về”
“Hơn nữa tôi cũng không sợ nói cho các người biết, để hạ gục được tên Diệp Phi, tối nay tôi không những đem đến thuộc hạ, còn hạ cố trùng độc xuống thức ăn chúc thọ của các người”
Chỉ cần các người ăn phải, hoặc là uống nước, thì cái mạng nhỏ của các người đều năm trong tay tôi Hắn lấy ra một chiếc hộp màu hồng cười: “Chỉ cần tôi đạo nhẹ một chút, thì các người sẽ sống không bảng ch: Mọi người nghe xong sợ hãi vô cùng, ‘Säc mặt Diệp Phi có chút thay đối, liền tự mình đến kiếm tra, thì lại phát hiện ra không có điều gì bất thường.
Tịch Diệt sư thái vừa ăn một miếng bánh kem chống đói, cúi đầu nhìn xuống miếng bánh kem mình đang cầm trên tay cũng chẳng phát hiện điều gì khác thường, bà cười lạnh lên một tiếng: “Giả vờ ra uy”
Không ít những hành khách cũng sờ vào trước bụng và trước ngực, cũng không thấy đau đớn gì, nên cũng nhầm tưởng răng không gì phải sợ sệt.
“Tung…tung tung..” Miêu Kinh Vân ha ha cười lớn, cũng chẳng nói chuyện, trực tiếp đập vào chiếc hộp màu đỏ.
“A….” Dường như Miêu Kinh Vân ban nãy đập vào ba cái. Những khách khứa trong sảnh đều thảm kêu vài tiếng, ôm lấy bụng năm lăn xuống đất.
Tám trăm người, dường như ai nấy cũng đều ăn thức ăn, lúc này toàn bộ gương mặt trắng bệch. Trên trán toán ra mồ hôi, còn không ngừng quản quại trên người. Vô cùng đau đón.
Tịch Diệt sư thái cùng với Hoắc Tử Yên cũng “Bịch” một nhát ngã lăn xuống, hai răng nghiến chặt, mồ hôi như mưa.
Cả tiếng kêu thảm giữa đại sảnh, phe Bà Tiền và Tiền Gia Hân mắt trợn miệng há, dường như cũng không thể ngờ được thủ đoạn của Miêu Kinh Vân lại hơn người như vậy.
Hạ độc một cách vô hình.
Đồng thời hai người họ cũng có một chút may mản, rất may bọn họ không cùng Diệp Phi và Kim Trí Viên một phe, nếu không bây giờ đến bản thân cũng sợ rằng sẽ sống không được chết cũng không xong.