Chương 1988:
Thân thể đối phương lăn một vòng, nhanh nhẹn tránh ba viên đạn, đồng thời nòng súng cũng chĩa về phía Thẩm Hồng Tụ.
Thẩm Hồng Tụ nhảy về phía sau “Đoàng đoàng!”
Gần như vừa mới lùi lại, viên đạn đã xẹt qua sát người, khiến thần kinh của Thẩm Hồng Tụ căng thẳng.
Kẻ địch mạnh, chắc chắn là một kẻ địch mạnh.
Lúc Thẩm Hồng Tụ trốn phía sau một tảng đá, người áo xám cũng luồn vào khe suối kéo Miêu Truy Phong đang gục vào một góc chết.
Miêu Truy Phong trở nên hoảng h: Anh ta đã thấy được đầu đạn, đã thấy cái chết tới gần, không ngờ, có người xuất hiện phá đạn cứu mình.
Sau đó anh ta lại điên cưồng cười gắn: ‘Giết, giết, giết bọn họ cho tôi”
“Câm miệng!”
Người áo xám tát vào mặt Miêu Truy Phong.
“Giết, giết cô ta, anh muốn gì, cậu chủ tôi đều cho anh”
Miêu Truy Phong không quan tâm hô lên, ánh mắt anh ta oán độc không gì sánh được, chỉ muốn băm Thẩm Hồng Tụ thành nghìn mảnh.
“Cút ngay cho tôi.”
Người áo xám đá một cú vào Miêu Truy Phong: “Tự lăn xuống chân núi cạnh biển đi, nơi đó có người tiếp ứng dẫn cậu đi gặp Miêu Kinh Vân”
“Cút!
Gã nhìn ra được Thẩm Hồng Tụ là một kẻ địch mạnh, cho nên không hy vọng Miêu Truy Phong làm bó tay bó chân.
“Ha ha ha, tốt lắm, tôi cút”
Miêu Truy Phong như người điên uy hiếp người áo xám: “Nhưng anh nhất định phải giết chết cô ta, nếu không tôi liền giết chết anh”
Sau đó, anh ta liền nhặt một khẩu súng, bản loạn xạ về phía vị trí của Thẩm Hồng Tụ.
“Ông đây giết chết mày, giết chết mày”
Bản xong, anh ta liền rút lui khỏi đó.
“Muốn đi, không dễ vậy đâu!”
Thấy Miêu Truy Phong muốn thoát thân, Thẩm Hồng Tụ khẽ quát một tiếng, chân lấy đà phóng ra từ phía sau tảng đá.
Đồng thời ngón tay bóp cò.
Đoàng đoàng đoàng, từ miệng súng bản ra ba viên đạn liên tiếp, tất cả đều bắn về phía Miêu Truy Phong.
“Đoàng đoàng đoàng..” Người áo xám cũng không chút do dự bản ba phát liên tiếp.
Trong tiếng đoàng đoàng đoàng, toàn bộ đạn của Thẩm Hồng Tụ đều rơi xuống.
Miêu Truy Phong nghe thấy tiếng súng vang lên, quay đầu nhìn Thẩm Hồng Tụ một cái, sau đó làm ra một cái mặt quỷ, cười ha ha rời đi “Đoàng đoàng đoàng!”
Thẩm Hồng Tụ thấy nhiệm vụ khó hoàn thành, người áo xám lại cực kỳ khó chơi, liền quả quyết bản đạn về phía người áo xám.
Người áo xám mặt không chút thay đổi, đỡ toàn bộ đạn Thẩm Hồng Tụ bản ra.
“Răng rắc!”
Cả hai bên hết đạn cùng lúc.
Thẩm Hồng Tụ thấy thế liền bật người lên một cái, nhanh chóng tút lui về chỗ rừng núi.
Đúng lúc này, người áo xám điểm mũi chân một cái, một viên đá bản ra.