Chương 1972:
Cô không muốn gây trở ngại cho Diệp Phi nhưng cũng sợ anh giết người ở đây, một khi giết người thì sẽ mất “Miêu Kinh Vân..”
Ngón tay Diệp Phi vẫn giữ chặt cò súng.
“Mày tưởng trên đời này chỉ có chúng mày được hung hăng à, tao đã điên lên thì cũng bất chấp hết đấy”
Anh ghim mũi súng lên đầu Miêu Kinh Vân, “Mày có một cái mạng, tao cũng có một cái mạng, việc gì tao phải sợ mày?”
Quá điên cuồng ngang ngược r Lồng ngực Miêu Kinh Vân phập phồng không ngừng, tức giận khó nguôi ngoai nhưng cũng không dám khiêu khích Diệp Phi Anh ta vẫn cảm thấy vô cùng ngột ngạt, anh ta chưa thể hiện ra bất cứ thủ đoạn hay bất cứ tài năng nào thì bị Diệp Phi cầm súng dí vào trán anh ta như thế.
Nếu như chết như thế này thì anh ta có lẽ thành quỷ cũng sẽ không yên.
Giọng của Diệp Phi đột nhiên trùng xuống: “Xin lỗi tổng giám đốc Đường đã bị anh xúc phạm, nếu không thì tôi sẽ bản nát đầu anh”
Đường Nhược Tuyết mở miệng nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn cách im lặng.
Miêu Kinh Vân nắm chặt tay, ngay cả cơn đau đớn ở lỗ tai cũng quên mất.
Xin lỗi?
Đây là một sự nhục nhã vô cùng lớn.
“Cho anh ba giây”
Diệp Phi không lưu tình chút nào: “Một, hai..”
Ngay khi hét lên một con số, Diệp Phi đột nhiên ngửi thấy một mùi có ý định giết người Ánh mắt anh lướt qua và nhận ra trong đám đông có một ông già mặc áo xám, tóc dài, đội mũ, giống như là một nghệ sĩ.
Chỉ là ánh mắt của ông ta vô cùng sắc bén.
Mà ở một góc cách anh hai mét là một bà già với mái tóc bạc trắng cũng đứng thẳng người, ánh mất nhìn chăm chảm vào Tiền Gia Hân, người đang được vệ sĩ bảo vệ.
Diệp Phi tin rằng chỉ cần anh nổ súng thì hai người già này nhất định sẽ lao vào anh.
Hơn nữa là vô cùng tức giận.
Diệp Phi liếc nhìn họ nhiều hơn, nhưng vẫn là sát khí mạnh mẽ hét: “Hai…”
“Tổng giám đốc Đường, vừa rồi là tôi nói năng không suy nghĩ đã có nhiều mạo phạm, tôi xin lỗi”
Đối mặt với ý nghĩ giết người không che giấu của Diệp Phi, Miêu Kinh Vân cuối cùng cũng bỏ đi sự bướng bỉnh mà xoay người cúi đầu trước Đường Nhược Tuyết.
So với thể diện thì anh ta đột nhiên nhận ra rằng mạng sống vẫn là quan trọng, hơn nữa anh ta không cam chịu chuyện không đáng có xảy ra do chủ quan.
Anh ta muốn giữ lại mạng để từ từ đùa chết Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết.
Đường Nhược Tuyết quát lạnh m ng: “Biến.”
“Tất cả không được nhúc nhích! Bỏ súng xuống!”
Lúc này, mười mấy cảnh sát theo cửa mạnh mế tiến vào, súng vác trên vai, đạn đã lên nòng, còn mặc cả áo chống đạn Bọn họ giơ súng về phía Diệp Phi và Miêu Kinh Vân, lớn tiếng quát: “Lập tức bỏ khẩu súng xuống!”
Diệp Phi cười nhạt, vứt súng đi..
Mấy người cảnh sát tràn lên và bắt giữ Diệp Phi.
Diệp Phi đã xem trực tiếp thẩm lí và phán quyết Miêu Truy Phong ở cục cảnh sát.
Mặc dù Diệp Phi và Miêu Kinh Vân đã gây náo loạn lớn nhưng phiên tòa xét xử vẫn bắt đầu đúng giờ.
Nhìn thấy Miêu Truy Phong xuất hiện trên tòa, Diệp Phi cảm thấy răng không cần dùng bằng chứng thì cũng có thể khiến cho tin răng anh ta là tên khốn nạn giết hại nhiều người Tóc bạc trắng, anh ta bước đi một bước thì ba lần run rẩy, tay vẫn đeo còng ương ngạnh.