Chương 1958:
‘Vừa nhìn đã khiến Diệp Phi giật mình.
Cô gái trong ngực anh thật sự không phải là Đường Nhược Tuyết mà là ngôi sao nữ quốc dân Triệu Bích Nhi.
“Triệu Bích Nhi, sao lại là cô?”
‘Vẻ kinh ngạc hiện lên trên mặt Diệp Phi: “Nhược Tuyết đâu?”
Dù thế nào thì anh cũng không thể ngờ được cô gái mặc quần áo của Đường Nhược Tuyết, xịt nước hoa của Đường Nhược Tuyết, giọng nói giống Đường Nhược Tuyết lại là Triệu Bích Nhi.
Anh muốn đẩy Triệu Bích Nhi ra, lại phát hiện không biết nên để hai tay lên chỗ nào mà đẩy.
“Tại sao không thể là tôi? Tôi có gì không bảng Nhược Tuyết à?”
Triệu Bích Nhi trách móc: “Diễn xuất, tình cảm, dáng người, tính tình, tôi có điểm nào không bằng Đường Nhược Tuyết chứ?”
“Chẳng lẽ ôm tôi không dễ chịu bằng ôm Đường Nhược Tuyết à?”
Hai tay Triệu Bích Nhi dùng sức ôm cổ Diệp Phi, gương mặt xinh đẹp mang men say tiến tới gần.
“Cô Triệu, thật sự xin lỗi, đây chỉ là hiếu lầm thôi”
Diệp Phi định lấy khăn tắm quấn vào thì lại phát hiện trong phòng tắm không có khăn mặt, ngay cả quần áo cũng đã bị Triệu Bích Nhi ném ra ngoài cửa.
Anh chỉ có thể cố gắng ngửa người ra sau, cố gắng không đụng vào cô gái trước mặt: “Tôi nhìn nhầm cô thành Nhược Tuyết, nếu biết là cô thì tôi tuyệt đối không dám mạo phạm”
Diệp Phi thậm chí còn đổ cả mồ hôi lạnh: “Xin lỗi, thật sự là xin lỗi”
“Không cần xin lỗi, đó là do tôi cố ý làm vậy”
Triệu Bích Nhi toát ra vẻ gợi cảm, nhìn Diệp Phi rồi nói: “Diệp Phi, em thích anh, lúc ở Long Đô em đã thích anh rồi”
“Chỉ là em vẫn chưa có cơ hội lấy lòng anh, mà cũng không nỡ phá hỏng tình cảm của anh và Nhược Tuyết, dù sao cô ấy cũng là bạn thân của em”
“Nhưng mà em lại không thể khống chế tình cảm của mình, những ngày này không có lúc nào là em không nhớ anh.”
“Em tới Cảng Thành sống buông thả cũng là để quên anh, ai ngờ ông trời lại đẩy anh tới trước mặt em”
“Trời cao đã sắp xếp như thế rồi mà em không cố gắng thực hiện thì đúng là vô dụng, mà từ đầu đến cuối, Đường Nhược Tuyết vẫn đối xử với anh theo kiểu chỉ tay năm ngón, em không thể chịu đựng được”
“Nhưng em cũng biết anh ghét em, nên em chỉ có thể đóng giả thành Đường Nhược Tuyết, hy vọng có thể tạm làm chồng hờ vợ tạm với anh”
“Diệp Phi, cứ cho là anh không thể yêu em, nhưng chẳng lẽ chỉ một buổi tối thôi mà anh cũng không bố thí cho em được sao?”
“Yên tâm, em sẽ không để Đường Nhược Tuyết biết đâu, em cũng sẽ không quấn lấy anh mãi đâu…”
Vừa nói, cô ta vừa giơ tay lên định cởi mảnh quần áo cuối cùng xuống…
“Dừng lại, dừng lại!”
Diệp Phi vội vàng giữ tay Triệu Bích Nhi lại: “Triệu Bích Nhi, hai chúng ta tuyệt đối không thể, cô cũng không thể làm thế này được”
Triệu Bích Nhi cố giãy dụa, một tiếng roẹt vang lên, chiếc quần lót rách làm hai.
“Hai người đang làm gì vậy hả?”
Đúng lúc này, đèn trong phòng được bật lên, Đường Nhược Tuyết và Cao.
Tĩnh xuất hiện trước mặt hai người.
Cao tĩnh trợn mất há mồm, trong phòng tắm, Diệp Phi và Triệu Bích Nhi gần như không mặc gì, người ướt sũng, bốn tay còn đặt trên mảnh quần áo cuối cùng, không biết là đang mặc vào hay là định xé rách.
Khung cảnh cực kỳ sống động.