Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1956




Chương 1956:

“Diệp Phi, tính cách của cậu, phẩm chất của cậu, tình nghĩa của cậu, là người tốt nhất mà tôi từng gặp trong cuộc đời này, không có người thứ hai”

“Nên tôi tặng tấm huy chương Bạch Hổ này cho “Vừa là bảng chứng cho tình bạn bất diệt của tôi và cậu, vừa là để mời cậu chia sẻ với những thành tựu trong tương lai của tôi”

“Nào, nhận nó đi”

Quyền Tương Quốc đặt tấm thổ tín Bạch Hổ lên tay Phi.

Nghe thấy những lời này, cơ thể mấy người Quyền Tú Nhã run lên Bọn họ không thể ngờ được Quyền Tương Quốc lại coi trọng Diệp Phi như vậy, thậm chí còn giao cả thổ tín Bạch Hổ cho Diệp Phi, vận may của thăng nhóc này tốt thật đấy.

Diệp Phi sững sờ, sau đó khoát tay liên tục: “Thưa ngài, cái này không được, cái này không được đâu, cái này quý giá quá”

Với năng lực và bản lĩnh của Quyền Tương Quốc, chẳng mấy chốc ông ấy sẽ quay lại được đỉnh cao, lại một lân nữa trở thành người đứng đầu nước Nam Đến lúc đó giá trị của thổ tín Bạch Hổ ắt cũng sẽ tăng lên theo, có thể mình cũng được phân chia giang sơn mà Quyền Tương Quốc đã gây dựng.

‘Vua nước Nam, Diệp Phi cảm thấy mình không thể gánh đỡ nổi.

‘Vừa dứt lời, Kim Trí Viên hơi kinh ngạc, liên tục nháy mắt với Diệp Phi, ra hiệu cho Diệp Phi đừng bỏ qua cơ hội tốt như thế này.

Diệp Phi vẫn trả tấm huy chương lại: “Thổ tín thì thôi ạ, nếu ngài thật sự muốn cảm ơn tôi thì ngài cứ mời tôi uống mấy chén rượu trong tiệc mừng thọ tám mươi tuổi là được”

Đối với Diệp Phi mà nói, tất nhiên lợi ích mà tấm huy chương Bạch Hổ này mang lại rất lớn, nhưng cũng sẽ khiến mình phải tính toán nhiều hơn, dù sao.

người tài giỏi lập nên công trạng rồi cũng sẽ bị định tội Anh vẫn thích làm một bác sĩ nhỏ hơn là sống một cuộc sống sóng to gió lớn.

“Uống rượu là uống rượu, thổ tín là thổ tín!”

Quyền Tương Quốc đã đoán được Diệp Phi sẽ từ chối, ông ấy nhét tấm huy chương vào trong ngực anh: “Cậu nhất định phải lấy, cậu đã giúp tôi nhiều như thế, còn suýt chút nữa bị bắn chết, nếu tôi mà không làm gì thì trong lòng tôi cảm thấy khó chịu lắm”

“Cậu không muốn lấy cái này thế có phải muốn cháu gái bảo bối Trí Viên của tôi không?”

“Ha ha ha, cũng được”

“Nếu như cậu thích Trí Viên thì tôi sẽ gả Trí Viên cho cậu và dùng tài sản và võ thuật của tôi làm của hồi môn”

Quyền Tương Quốc lại phấn chấn lại: “Đúng, cậu cưới Trí Viên đi, Trí Viên cũng nên kết hôn rồi, nào, trả thổ tín lại cho tôi.”

Kim Trí Viên bĩu môi la lên: “Ông ngoại, ông nói lung tung gì vậy ạ, nên kết hôn gì chứ, chẳng lẽ không có ai thèm lấy cháu sao?”

Gương mặt xinh đẹp của cô ấy đỏ bừng lên, cô ấy liếc nhìn Diệp Phi Diệp Phi vội vàng lùi về sau mấy bước, tránh cái tay đang định lấy lại huy chương của Quyền Tương Quốc, cất tấm thổ tín Bạch Hổ vào túi rồi nói: “Ngài Quyền, đột nhiên tôi cảm thấy thật ý nghĩa khi được chứng kiến sự nổi dậy của ngài”

“Tôi sẽ nhận tấm huy chương này, cảm ơn ý tốt của ngài”

“Ôi, không còn sớm nữa, tôi xin phép về trước ăn cơm..” Sau khi nói xong, Diệp Phi cũng không chờ Quyền Tương Quốc đáp lại mà chạy như bay ra khỏi phòng.

Chuyện của Đường Nhược Tuyết và Hàn Tử Thất đã đủ để khiến Diệp Phi khiếp sợ rồi, Diệp Phi không dám chọc vào Kim Trí Viên nữa đâu.

“Tên khốn này, chạy cái gì mà chạy…” Kim Trí Viên nhìn theo con đường mà Diệp Phi vừa bỏ chạy, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên: “Tôi mà không bằng cái huy chương đấy à?”

Trong lúc Diệp Phi đang bối rối chạy ra khỏi Phòng Thương mại Nước Nam, Đường Nhược Tuyết đang ở vườn hoa trên sân thượng ở nhà Tiền Gia Hân, nhìn con mèo trắng động dục trong hai ngày rồi nổ tung mà chết.

Ánh mắt như có điều suy nghĩ.