Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1937




Chương 1937:

“Không sai, tôi là Kim Chí Hào của tập đoàn tài chính Kim thị, chị gái tôi là chủ tịch thương hội nước Nam.

Mí mắt Kim Chí Hào dựng lên như phát ra cảnh cáo.

“Đừng tới đây, Kim Chí Hào của Nước Nam mà mày cũng muốn đánh, mày có bị điên không?”

Tài phiệt Kim thị vô cùng nổi tiếng trên thế giới, là cái bùa hộ mệnh lớn nhất cho Kim Chí Hào ăn ở ngang tàng.

Dưới cái danh cáo mượn oai hùm này, mọi việc anh ta làm đều thuận lợi Nhưng vào lúc này, thân phận khiến cho vô số người phải nể ba phần mặt mũi cũng không thể đối lấy một tia sợ hãi dừng bước chân của Diệp Phi.

Kim Chí Hào lại lui một bước: “Mày định làm gì?”

“Bịch!”

Diệp Phi đá anh ta một cái, sau đó hung hãng giẫm lên: “Làm gì, đương nhiên là làm mày”

“Diệp Phi, tên khốn kiếp, mày gặp rắc rối rồi, gặp rắc rối chắc rồi Đường Ngôn Khê quay đầu nhìn về phía Hàn Tử Thất quát lên “Hàn Tử Thất, cô không bảo Diệp Phi dừng tay lại, cậu Kim gặp chuyện không may cô có thể chịu trách nhiệm sao?”

Cô rất tức giận vì Hàn Tử Thất không ngăn cản Diệp Phí, chẳng có chút chừng mực nào.

Ngay cả mí mắt Hàn Tử Thất cũng chưa nâng, vốn là muốn khuyên Diệp Phi đừng ra tay tàn nhẫn, nhưng bây giờ lại không nói ra lời Ánh mắt Đường Nhược Tuyết lại lạnh lùng nhìn Kim Chí Hào, loại người này không để cho hẳn sợ hãi đến tột cùng, về sau Hàn Tử Thất sẽ chẳng có ngày nào sống yên ổn.

Thấy Hàn Tử Thất phớt lờ mình, Đường Ngôn Khê lại hổn hển hét lên với Diệp Phi “Diệp Phi, anh không có tư cách động đến cậu Kim”

“Vậy sao?”

Diệp Phi thản nhiên mở miệng: “Đế tôi động vào nó chút xem nào.”

Một giây tiếp theo, anh giãm lên chân Kim Chí hào kêu một tiếng răng rắc, một tiếng kêu thảm thiết như giết heo vang lên.

Không đợi mấy người Đường Ngôn Khê phản ứng lại, Diệp Phi giảm liền một hơi bảy tám phát, làm gãy từng khớp của Kim Chí Hào.

Kim Chí Hào giống như một con cá đang chờ bị làm thịt, theo bản năng đạp nước trên bãi cỏ.

Cây cỏ vụn vặt bay lên không trung, khuôn mặt của anh ta biến dạng khủng.

bố vì đau đớn, tiếng gào, tiếng cầu xin tha thứ của anh ta làm rung chuyển cả trái đất, Nhiều người có mặt bàng hoàng trước cảnh tượng bạo tàn bất ngờ trước mắt.

Số lượng lớn nhân viên bảo vệ tập trung tới cũng đã quên mất trách nhiệm của họ, cùng với phản ứng mà họ đáng lẽ phải làm.

Đồng thời, ở sâu trong lòng mỗi người đều cảm nhận được một loại ý lạnh như băng tuyết.

Thằng nhãi này thật độc ác.

Uông Tam Tuế nén một tia cười khẽ, nhưng trong lòng lại lộ ra một cảm giác thống khoái.

“Không! Không! Đồ khốn! Đồ khốn!”

Đường Ngôn Khê hét to lên: “Anh không có tư cách! Anh không có tư cách!”

Sao anh có thế làm tốn thương cậu Kim của Kim thị hả?

Đối với Đường Ngôn Khê mà nói, Kim Chí Hào có thể đánh chết Diệp Phi nhưng Diệp Phi không có tư cách đánh trả, nếu không sẽ là tạo phả, là ngỗ nghịch.

Hơn nữa, cô ta không thể chấp nhận được cái đùi mà vất vả lắm mình mới ôm được lại bị Diệp Phi phế đi như thế này.

Đúng là coi trời bằng vung.

“Người đâu! Người đâu!”