Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1928




Chương 1928:

Nếu như không phải cuối cùng cô lấy ra vẻ mặt phụng phu để áp chế người có quyền uy nhất thì đoán chừng Diệp Phi với khí thế hùng hổ đã làm đi làm lại bảy lần khiến cho cô sáng hôm nay đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi giường.

“Tử Thất, tối hôm qua cảm ơn cô đã giúp tôi kiểm tra”

Đường Nhược Tuyết tránh khỏi sự trêu chọc của Hàn Tử Thất, bước lên từng bước nhìn cô ta mở miệng nói: “Cũng cảm ơn cô đã hy sinh bản thân để hóa giải nút thắt trong lòng tôi”

Tối hôm qua Hàn Tử Thất nói chỉ cần Diệp Phi vui vẻ thì cho dù là trả giá bằng việc tan xương nát thịt cô ta cũng không sao cả nhưng kết quả Đường Nhược Tuyết nói là không tin Sau đó, cô liền yêu cầu Hàn Tử Thất hợp tác với mình trong một bài kiểm tra.

“Dễ như trở bàn tay”

Hàn Tử Thất thản nhiên cười: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không bưồn, chỉ cần Diệp Phi vui vẻ thì tôi cũng thỏa mãn rồi.”

Đối với cô ta mà nói thì còn có gì hạnh phúc hơn khi nhìn thấy nụ cười của Diệp Phi?

“Với cô, tôi thực sự rất áy náy”

Trên mặt Đường Nhược Tuyết không có ý thù địch mà ngược lại mang theo một cảm giác áy náy: “Kiểm tra tối hôm qua, là tư lợi mà tôi đã cất giấu”

“Thực ra, trong lòng tôi đã biết rõ lựa chọn của Diệp Phi từ lâu, sở dĩ vẫn cho người gọi điện thoại cầu cứu nói bị tập kích là vì tôi muốn cô thất vọng về Diệp Phi”

“Tôi muốn cô chứng kiến một cách tàn khốc là giữa tôi và cô, nếu như phải lựa chọn một trong hai thì Diệp Phi sẽ không chút do dự mà lựa chọn tôi”

“Bãng cách này thì trong lòng cô sẽ cảm thấy buồn và sự tha thiết dành cho Diệp Phi cũng giảm đi”

Cô trực tiếp thổ lộ sự tính toán của mình với Hàn Tử Thất: “Tối hôm qua rất muốn nhìn thấy dáng vẻ tổn thương của cô, nhưng bây giờ bình tĩnh lại mới thấy bản thân quá vô nhân đạo.”

“Tôi vẫn luôn đối xử tàn nhẫn với cô..” Cô nhẹ giọng nói một câu: “Tôi xin lỗi: “Tôi thực sự rất bưồn, nhưng bây giờ cũng nghĩ thông rồi, tôi quen biết mới có mười ngày nửa tháng nên như thế nào cũng không thể so sánh với cô?”

Hàn Tử Thất cười trêu đùa: “Nhưng cô cũng đừng kiêu ngạo, có lẽ sẽ có một ngày nào đó, vị trí của tôi ở trong lòng Diệp Phi sẽ quan trọng hơn cô.”

“Nếu như thực sự có ngày đó thì tôi sẽ buông tay”

Ánh mắt Đường Nhược Tuyết có chứt đăm chiêu: “Khi đó rõ ràng là Diệp Phi thực sự không yêu tôi, tôi còn dây dưa với anh ấy thì cũng không có ý nghĩa gì”

“Hơn nữa thua cô thì tôi có thể chấp nhận”

“Bởi vì cô là một cô gái tốt”

Trong mắt của Đường Nhược Tuyết, Hàn Tử Thất là người mà cô nguyện ý thành toàn cùng Diệp Phi, tốt hơn nhiều so với Tống Hồng Nhan, người đối đầu gay gất.

“Cảm ơn tống giám đốc Đường khích lệ”

Hàn Tử Thất lấy gậy golf xuống cười nói: “Đấu một ván?”

“Có thế, nhưng phải đợi một lúc”

Đường Nhược Tuyết dẫn Hàn Tử Thất ngồi xuống nghỉ ngơi trên ghế salon, sau đó cũng lấy ra mấy văn kiện đưa cho Hàn Tử Thất: “Cô muốn tiếp nhận Vọng Hải Phong, tôi đồng ý”

“Nhưng giá không phải là hai mươi hai tỷ mà là mười tỷ tại buổi đấu giá”

“Đồng thời, tôi giữ lại một nửa cổ phần của Vọng Hải Phong”

“Cô yên tâm, một nửa cổ phần này chỉ là trên danh nghĩa, chỉ đơn thuần là giữ lại kỷ niệm tình bạn giữa tôi và cô”

“Vọng Hải Phong mà cô dùng mười tỷ mua lại, cô sẽ có toàn bộ quyền hạn làm chủ, tôi sẽ không có chút can thiệp, cũng sẽ không hưởng chút lợi nhuận”

“Ngược lại, tôi sẽ cùng cô gánh chịu nguy hiểm của nó”

“Đây có thể coi là sự bù đắp và báo đáp mà tôi dành cho cô, hy vọng cô có thể chấp nhận, Tử Thất”