Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1925




Chương 1925:

“Khốn kiếp!”

Diệp Phi đạp phanh lại.

“Vù”

Nhân viên phục vụ của khách sạn Ôn Tuyền vừa mới thay ca, đã nghe tiếng động cơ ô tô vang rền chạy tới.

Tiếp theo, có một chiếc Ferrari nằm ngang ở cống Chưa đợi nhân viên phục vụ nhìn rõ, cửa xe đã mở ra, Diệp Phi lao ra giống như gió lốc.

Giờ phút này cách giờ Đường Nhược Tuyết nói còn khoảng năm phút.

“Ngài…” Nhân viên phục vụ vô thức kêu to lên, đã thấy Diệp Phí không hề quan tâm. Bóng dáng anh lướt qua một cái, sau đó nhanh chóng đi vào thang máy.

Thang máy từ từ lên cao, rất nhanh dừng lại ở lầu tám.

Cửa mở được một nửa, Diệp Phi lại vọt ra, xác định rõ mục tiêu là căn phòng ở cuối cùng kia.

Tám lẻ tám.

Hai bảo vệ tầng trệt thấy thế thì chạy tới đưa tay ra ngăn lại, lại bị Diệp Phi chụp hai cổ tay lại Hai người không kêu lên tiếng nào, đột nhiên ngã xuống đất “Rầm” Không có chút chần chừ nào, Diệp Phi nhanh chóng chạy vọt tới cửa, không nói gì đã đá văng cửa phòng.

Một tiếng vang thật lớn vang lên, cửa phòng mở rộng, một lưồng hơi ấm và mùi cồn tỏa ra.

Đồng thời ánh mắt hơi sáng lên, trong ánh đèn dìu dịu chỉ thấy trong đó rất bừa bộn.

Ngoại trừ mấy chai rượu vang và bia ra, còn thấy rõ tất chân tán loạn, váy, quần áo trong, đồ vest, giày cao gót và giày da, Trong phòng tắm khép mờ còn vang lên tiếng nữa chảy ào ào.

“Đường Nhược Tuyết!”

Diệp Phi sải bước đi về phía phòng đó, đẩy cửa phòng ra hô lên một tiếng.

Âm thanh vừa vang lên, chỉ thấy đột nhiên xuất hiện một cô gái ở bàn trang điểm, chính là Đường Nhược Tuyết.

Tóc cô ướt sũng, người còn mặc áo choàng tắm, đùi xẻ tà để lộ làn da trắng mịn như tuyết.

Cô nhìn thấy bóng dáng Diệp Phi xuất hiện thì giật nảy cả mình, vô thức kêu lên một tiếng: “Diệp Phil”

“Chàng trai trẻ đâu?”

Diệp Phi đẳng đẳng sát khí kêu lên một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn chăm chảm vào phòng tắm, anh bước nhanh vọt tới đó.

“Diệp Phi, anh không thể qua đó”

Đầu tiên là Đường Nhược Tuyết khẽ giật mình, sau đó hét lên một tiếng, muốn ngăn ở trước mặt Diệp Phi “Rầm’ Diệp Phi không hề khách sáo mà vung bàn tay ra, đánh Đường Nhược Tuyết ngã xuống giường, sau đó tiếp tục đưa tay kéo cửa thủy tinh của phòng tắm Đường Nhược Tuyết không quan tâm đến cơn đau, bụm gương mặt xinh đẹp xông tới: “Diệp Phi, anh không thể mở cửa.”

Cô rất tức giận khi Diệp Phi đánh mình, đây là lần đầu tiên anh ra tay đánh mình. Nhưng so với việc mở phòng tắm, thì chút đau đớn ấy không là gì cả.

“Cút”’ Bỗng nhiên Diệp Phi lại xô Đường Nhược Tuyết ra, sau đó đơn giản mà mạnh bạo xoay nảm cửa phòng tầm.

“Không thể mở cửa.”

Trong phòng tắm vang lên tiếng kêu to, còn khóa trái cửa thủy tinh lại “Rầm: Diệp Phi không thể nào mở cửa được, vì thế đưa chân đạp tới.

Một âm thanh vang lên rất lớn, cửa thủy tinh răng rắc vỡ ra, để lộ một người có vóc dáng cao gầy, da thịt trắng hơn tuyết.

Cô hoảng loạn quấn một khăn tắm màu trắng, hoảng sợ trốn trong góc.

khuất của phòng tắm, giống như con nai con bị hoảng sợ.