Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1904




CHương 1904:

“Không sao đâu”

Diệp Phi đưa ra gợi ý: “Em ngủ giường lớn còn anh ngủ sofa, không ổn sao?”

“Không được!”

Đường Nhược Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: “Nếu Tiền Gia Hân và những người khác nhìn thấy anh ngủ trong phòng của em sẽ nghỉ ngờ mối quan hệ của chúng ta sao?”

“Và em không thể nói rằng bây giờ anh là người đàn ông của em, nếu không Tiền Gia Hân sẽ nghĩ rằng chúng ta đang giở trò với cô ấy”

“Hơn nữa, tôi không chịu nỗi để anh ngủ trên sô pha”

Đường Nhược Tuyên quyết định: “Anh về phòng ngủ đi. Anh đẩy sô pha ra chặn cửa”

“Em đã quen với việc ngủ khóa trái cửa, không khóa cửa, giấc ngủ không được đảm bảo, ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ”

Diệp Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Thôi thì em qua phòng tôi ngủ đi, tối nay tôi ở phòng nà “Đúng, cứ quyết định như thế. Tôi chuyển hành lý cho”

Nói xong, Diệp Phi cầm túi xách và vali của cô ra hiệu cho Đường Nhược Tuyết đổi phòng với mình.

Đường Nhược Tuyết không phát nói gì, chỉ giơ hai tay lên, đồng thời duỗi hai chân.

Diệp Phi mỉm cười bất lực, chỉ có thể đặt đồ xuống, tiến lên vác người phụ nữ trên vai rồi đi ra cửa.

“Được”

Chỉ là Đường Nhược Tuyết vừa vào phòng của Diệp Phi liền không khỏi sụt sịt vài lần.

Diệp Phi sửng sốt một chút: “Làm sao vậy?”

“Không có gì”

Đường Nhược Tuyết dụi mũi, cô ngửi thấy mùi thơm của một người phụ nữ, tự hỏi không biết có phải là Tiền Gia Hân trước đây ở phòng này không?

Diệp Phi đặt cô ấy xuống: “Chẳng lẽ em nghĩ tôi giấu người đẹp trong phòng sao?”

“Cho dù là tôi to gan cũng không thể làm vậy dưới mắt em”

Anh rất nghiêm túc về lòng trung thành của mình.

Đường Nhược Tuyết khit mũi: “Dưới mắt tôi thì không dám làm, thế không có tôi thì anh dám hả?”

Diệp Phi bất lực: “Phụ nữ các em cứ thích xuyên tạc nội dung”

“Vậy anh nói cho tôi biết Tống Hồng Nhan, Uông Thanh Vũ và Hàn Tử Thất đến đây như thế nào?”

Đường Nhược Tuyết nói đùa: “Đúng rồi, nghe nói Viên Thanh Y hiện tại cũng chạy theo anh?”

“Tôi.. Diệp Phi muốn nói rằng mình vô tội nhưng vừa nghĩ đến Tống Hồng Nhan liền thở dài: “Được rồi, tôi sai rồi”

Anh đổi chủ đề: “Mau sấy tóc đi. Đi ngủ sớm, sáng mai sẽ đấu giá”

“Rào…!” Đúng lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Diệp Phi, lấy giúp em một chiếc khăn tắm, cái của em ướt rồi”

‘Sau đó, một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trong tầm nhìn của Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết.

Là Triệu Bích Nhi.

Khuôn mặt đỏ như mận đào, ánh mắt mơ hồ, bờ vai và đùi thơm tho lộ ra khiến Diệp Phi choáng váng.

Đường Nhược Tuyết lạnh giọng: “Bích Nhi, tại sao cậu lại ở chỗ này?”

Diệp Phi cũng kinh ngạc thất thanh: “Sao cô còn ở đây?”

“A, Nhược Tuyết!”

Khi Triệu Bích Nhi nhìn thấy Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết cũng kêu lên, sau đó đóng cửa phòng tắm cái rầm “Nhược Tuyết, mình mượn phòng tắm của Diệp Phi”

Triệu Bích Nhi lập tức lại chui ra, quấn một nửa cái khăn tắm đã ướt: “Vòi hoa sen của phòng mình bị hỏng rồi, giữa chúng ta không có việc gì, cậu phải tin tưởng Diệp Phi”