Chương 1900:
Xe chạy băng băng trên đường, Đường Nhược Tuyết nhìn Triệu Bích Nhi ngồi bên cạnh mình, nhẹ giọng hỏi: “Cậu đến Hồng Kông khi nào?”
Triệu Bích Nhi đang mặc áo khoác của Diệp Phi, vẻ mặt thoải mái rất nhiều, chỉ là tất chân bị rách, quần áo thì bị xé, đầu tóc rối bù, trông cô ấy rất đáng thương, Khi nghe thấy câu hỏi của Đường Nhược Tuyết, Triệu Bích Nhi hoàn hồn lại “Mình đã đến Hồng Kông được hơn một tuần”
“Mình đến đây vào kỳ nghỉ, đi bằng tàu du lịch Alyssa”
“Mấy hôm nay mình thấy chán nên đến sòng bạc nhỏ của Bưu Luân chơi một lúc. Không may thua mất gần mười triệu”.
“Tối qua, mình lại thua tiếp năm triệu chip đã đổi trước đó. Vì không muốn quẹt thẻ để mua chip nên mình đã lừa Tư Đồ Thanh mượn một triệu để mua chip”.
“Sau khi mượn tiền, mình gặp may. Thẳng qua vài ván thấy sắp hoàn tiền lại thì lúc này Tư Đồ Thanh đột nhiên nói mình gian dối”
“Anh ta đã rút một vài thẻ chip từ mình”
“Mình không biết những tấm thẻ này đến từ đâu, nhưng mình có trăm miệng cũng không thể biện bạch được”
“Không những tiền đánh bạc bị tịch thu ngay tại chỗ mà còn bị chặt hai ngón tay theo quy luật”
“Tư Đồ Thanh nói rằng mình có thể giữ lại hai ngón tay nhưng anh ta muốn mình ở cùng anh ta một đêm”
“Nhìn dáng vẻ nhơ nhớp bẩn thỉu của anh ta là mình biết mình bị gài bây, sợ là chuyện gian dối cũng là do anh ta vu khống”
“Chẳng qua là lúc ấy mình tạm thời không nghĩ ra cách thoát thân nào khác, chỉ có thể giả vờ đi với anh ta. Sau đó, mình liền lợi dụng lúc anh ta đi tảm thì đánh ngất anh ta, đồng thời cũng lấy lại tiền đánh bài”
“Mình còn tưởng rẵng anh ta sẽ xấu hổ vì vu oan người khác mà không thành sẽ không đi tìm mình nữa, hơn nữa Bưu Luân rộng lớn như vậy rất khó để tìm kiếm một người nên mình tiếp tục ở lại mấy ngày”
“Không ngờ lại bị anh ta chặn trong quán bar..” Mặc dù tâm trạng của Triệu Bích Nhi đã khá lên rất nhiều nhưng khuôn mặt xinh xắn của cô ấy vẫn còn vương vấn vẻ sợ hãi khiến người ta nhìn không khỏi thương tiếc.
“Hóa ra là như vậy”
Đường Nhược Tuyết thở ra một hơi dài: “Tư Đồ Thanh kia thật sự là quá đáng ghét. Nếu biết trước mình sẽ dạy dỗ anh ta nhiều hơn một chút để anh ta không làm hại những người phụ nữ khác nữa”
Diệp Phi cười nhạt: “Đừng lo lắng, nếu anh ta thật sự đã làm những chuyện bẩn thỉu này, nhất định sẽ không có được kết quả tốt đẹp”
Anh đã gửi tin nhắn cho Tư Đồ Không để điều tra vụ việc này.
“Nhược Tuyết, Diệp Phi, cảm ơn hai người”
Trên mặt Triệu Bích Nhi đầy vẻ cảm kích: “Nếu như đêm nay không nhờ hai người giúp đỡ, mình nghĩa kết cục của mình sẽ rất thê thảm”
Trong lúc nói, cô ấy nhích lại gần Diệp Phi theo bản năng, dường như chỉ có Diệp Phi mới có thể cho cô ấy cảm giác an toàn.
“Cô cần phải cảm ơn Nhược Tuyết”
Diệp Phi không tránh được, chỉ có thể dùng lòng bản tay chặn lại thân thể mềm mại thơm ngát kia: “Chủ yếu vẫn là nhờ mặt mũi Nhược Tuyết lớn, tôi không ra sức nhiều”
“Bích Nhị, cậu thật sự không cần phải cảm tạ anh ấi Đường Nhược Tuyết khẽ cau mày trước sự tiếp xúc thân thiết giữa hai người, sau đó cô ôm Triệu Bích Nhỉ nghiêng người về phía mình: “Tối nay anh ấy không làm gì cả. Nếu muốn cảm ơn thì có thể cảm ơn anh Phác”
“Đừng lãng phí lòng tốt của mình cho những người không liên quan Cô bình tĩnh cười, nhưng một lời hai nghĩa kèm theo ý tứ cảnh cáo khiến khóe miệng của Diệp Phi cứ giật giật Triệu Bích Nhi cười: “Dù sao thì cũng rất cảm ơn mọi người”
Lúc dựa vào Đường Nhược Tuyết, cô ấy tiện thể siết chặt bàn tay của Diệp.
Phi một cái… Nửa giờ sau, đoàn xe chạy vào Hồng Thụ Tây Ngạn.