Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1864




Chương 1864:

Quyền Tương Quốc thu hồi lại sự sâu xa trong ánh mắt, khôi phục lại như bình thường, cười nói: “Tu vi của bác sĩ Diệp quả làm người khác kinh sợ, tôi nghĩ y thuật cũng không kém đâu”

Giọng điệu của ông ấy tỏ vẻ khen ngợi đối với Diệp Phí Diệp Phi cũng bình tính cười: “Ông Quyền đây quá khen rồi, chút tài mọn của tôi làm sao mà có thể lọt vào mắt ông được?”

Câu nói này, một phần khiêm tốn, chín phần là nói thành thật.

Ông cụ này bệnh tật triền miên, gần đất xa trời, mà còn mạnh như vậy, chữa trị xong rồi phỏng chừng sẽ treo anh lên mà đánh “Tôi không có quá khen đâu, là cậu thực sự có bản lĩnh”

“Đổi thành những người khác bị tôi một chưởng tấn công bất ngờ như vậy, chỉ sợ tinh thần và trí tuệ đều chịu tổn hại, trái tim cũng sẽ đau đớn mà mất đi tinh thần chiến đấu, còn cậu lại có thể dễ dàng đối phó”

Nếp nhăn trên mặt Quyền Tương Quốc giãn ra.

“Vùng đất Thần Châu, quả nhiên là địa linh nhân kiệt bảo vật của Hoa Thiên”

Nghe vậy Kim Trí Viên liếc qua nhìn Diệp Phi.

Từ khi cô ấy sinh ra đến giờ, người được ông ngoại hết lần này tới lần khác.

khen ngợi chỉ có mỗi Diệp Phi.

Kể cả Phác Anh Long dù là đệ tử có thiên phú hơn người đi nữa cũng chưa được khen ngợi như Cô ấy không khỏi cảm thấy rằng lúc đó mình không sống chết tới cùng với Diệp Phi là vô cùng đúng đản.

Diệp Phi nhìn sang Quyền Tương Quốc cười cười: “Cảm ơn ông đã khen ngợi”

“Cậu rất mạnh, không đến mười năm nữa nhất định có thế đứng trên đỉnh cao vọng trọng, chỉ là cậu không thế chữa được bệnh của tôi đâu”

Trong mắt Quyền Tương Quốc hiện lên một chút hiu quạnh, nhưng giọng nói vẫn điềm nhiên như cũ.

“Ngoại trừ gần một trăm bác sĩ bó tay không chữa được thì tôi cũng bó tay với chính mình rồi”

“Tôi cũng được tính là một nửa bác sĩ, tôi cũng đã cố gắng cứu lấy bản thân mình, nhưng không có chút tác dụng gì”

Ông ho nhẹ một tiếng: “Vì vậy cậu thanh niên này, cũng không cần lãng phí thời gian với tôi đâu..”

Diệp Phi cười một tiếng: “Đến thì cũng đến rồi, lại còn nhận tiền khám bệnh rồi, không làm được gì thì không tốt lắm đâu”

Vừa nói Diệp Phi vừa bắt lấy tay của Quyền Tương Quốc bất mạch.

‘Vừa mới chạm vào, Diệp Phi dường như đang chạm vào một tảng băng vậy.

Anh hoàn toàn không thể cảm nhận được rằng đây là tay của một người sống chứ đừng nói là mạch đập.

Thực sự vô cùng lạnh, quá lạnh rồi.

‘Sắc mặt của Diệp Phi trở nên nghiêm trọng, dùng đá Sinh Tử để chấn đoán bệnh tình.

“Cậu bác sĩ này có chút thú vị đấy”

Quyền Tương Quốc cười lớn một trận “Đáng tiếc là cơ thể của tôi không tốt, nếu không nhất định sẽ uống rượu cùng cậu”

Nhìn thấy Diệp Phi nghiêm túc bắt mạch, ông cũng không có kháng cự lại, tùy ý để Diệp Phi chẩn bệnh, để anh mất hết hy vọng có thể chữa trị.

Kim Trí Viên hắng giọng một tiếng “Ông ngoại, ông sẽ không sao..”

“Trí Viên, ông biết cháu muốn tốt cho ông, nhưng ông hiểu rõ bệnh tình của mình, thực sự là vô phương cứu chữa rì Ánh mắt Quyền Tương Quốc nhìn về phía Kim Trí Viên, trên mặt mang vẻ.

điềm đạm.

“Ông chắc là còn sống được ba tháng nữa”

“Cháu đừng có phung phí tiền và sức lực vào ông nữa”

“Cháu nên suy nghĩ kỹ về tương lai của mình, tuy rằng ông nội cháu nuông chiều cháu hơn một chút, nhưng những nhà quyền thế lúc nào cũng đầy tàn khốc nhẫn tâm”