Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1856




Chương 1856:

‘Sắc mặt Kim Cửu Trọng biến đổi, biết mình đã giết đến quên thay đạn.

Mà trên người lại không còn cây súng ngắn nào khác.

Đúng vào lúc này, Diệp Phi đã bay đến gần, cầm một thanh kiếm chém vào.

phần cổ của đối phương.

“Đến lượt tôi rồi!”

Thấy dáng vẻ Diệp Phi như muốn đi sẵn dạ ưng, Kim Cửu Trọng thậm chí đã có thể cảm nhận được khí lạnh tỏa ta từ lưỡi đao!

Khóe miệng Kim Cửu Trọng run rấy, dưới thế tiến công cực kỳ sắc bén này, ông ta không kịp thay đạn và trốn thoát.

Ông ta chỉ có thể giương khẩu súng ngắm của mình lên chống đỡ.

Dường như lúc ông ta vừa giương lên, thanh kiếm liền bố tới.

“Keng!”

Tiếng kim loại chạm vào nhau giòn tan, cùng lúc lóe lên tia lửa dài.

Kim Cửu Trọng kinh ngạc phát hiện ra, trên nòng súng nhiều thêm một vết đao.

“Keng!”

Diệp Phi xoay nửa người, vung kiếm bổ mạnh xuống một lần nữa Kim Cửu Trọng gầm lên một tiếng phát lực, hai chân lùi về sau ba bước.

Ngay sau đó lại giơ súng bản tỉa lên chặn lại.

“Keng!”

Súng bắn tỉa lại ngăn lại một kiếm này của Diệp Phi.

Chỉ là lực kiếm lớn đến kỳ lạ, chấn động đến mức chỗ giữ ngón cái và ngón trỏ của Kim Cửu Trọng cũng phát run, khóe miệng cũng chảy vết máu.

Ông ta không chịu được khống chế lại lùi về sau năm bước, sau đó ném súng bản tỉa đi, rút một con dao găm ra.

Thân dao găm vô cùng đen, còn khắc hai chữ Bạch Hổ.

Rõ ràng đây là một thứ tốt.

Tay cầm dao găm của ông ta nhẹ nhàng giơ về phía trước, bày một tư thế chiến đấu, chớp mắt nhìn đối phương ‘Vô cùng khí thế, nhưng cánh tay không ngừng run rẩy, rõ ràng lực đập vào không nhỉ.

“Tay súng số một nước Nam, sao lại không dùng súng nữa?”

Diệp Phi thấy vẻ mặt Kim Cửu Trọng oán hận, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười: “Xem ra sự kiêu ngạo tối nay của ông phải kết thúc rồi”

Kim Cửu Trọng lạnh lùng cười một tiếng: “Dường như cậu cũng không chiếm lợi được.”

Trận chiến này, phần lớn thời gian đều là ông ta ép Diệp Phi.

“Đó là tôi làm nóng người”

Diệp Phi cười he he: “Làm nóng người xong rồi thì nên xử lý ông thôi”

“Không có vừa ra tay đã giết ông, chính là muốn ông từ từ cảm nhận sự tuyệt vọng”

Giọng điệu của anh ôn hòa: “Cứ thế này đợi thêm chút nữa, ông mới có thể nói cho tôi, ai hạ lệnh cho ông đến giết tôi!”

“Đi chết đi!”

Không nói lời dư thừa, Kim Cửu Trọng tức giận gầm một tiếng, vung một dao với Diệp Phi.