Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1833




Chương 1833:

Diệp Phi nở nụ cười: “Anh cho rằng tôi không thể chống lại sự báo thù của Ô Y Hạng sao?”

“Dùng lý trí xem xét, tôi nghĩ anh nhất định phải chết”

Long Thiên Ngạo nhẹ nhàng thổi trà: “Cướp mất kho tiền, so với việc giết chết bọn Sửu Ngưu, thì càng đụng chạm nghiêm trọng hơn tới giới hạn của Ô Y Hạng”

“Nhưng nghĩ đến một chuỗi các chiến tích của anh, tôi lại cho rằng anh sẽ không thế dễ dàng bị bức tới chết”

Anh ta rất thẳng thắn: “Vì vậy, tôi muốn sống nhiều thêm vài ngày, đợi xem kết cục giữa anh và Ô Y Hạng”

Diệp Phi đột nhiên hỏi ngược lại: “Anh có biết tại sao tôi không giải tán Alyssa không?”

Sau khi khống chế được Alyssa và vận chuyển số vàng đi nơi khác, Diệp Phi không những không lập rời đi ngay lập tức, mà thay vào đó quyết định ở lại trên du thuyền.

Long Thiên Ngạo từng cho rằng Diệp Phi là cái giá đắt nhất để trấn áp du thuyền.

Bây giờ khi bị Diệp Phi hỏi như vậy, anh lại cảm thấy mờ mịt không thể giải thích được.

Sau khi suy nghĩ xong, Long Thiên Ngạo đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chăm chẳm Diệp Phi nói: “Anh còn không có đi, có phải là muốn đợi người của Ô Y.

Hạng tới hay không?”

Anh cũng nghĩ ra rằng, Diệp Phi đã nhờ anh thông báo cho trụ sở của Ô Y Hạng là anh ta đã vận chuyển tiền vàng đi.

“Anh khi đó muốn tôi gọi điện cho Ô Y Hạng cung không không phải để khoe khoang chiến tích của mình, chiếm được du thuyền, mà là để kích thích Ô Y Hạng tới trả thù?”

Mí mắt anh không khỏi nhảy lên: “Chiếc du thuyền này, anh đặt bảy rồi à?”

“Không sai!”

Diệp Phi cũng không giấu giếm: “Hơn nữa phương thức rất đơn giản và thô tục, đó là chôn xuống một đống thuốc nổ”

“Người của Ô Y Hạng đến càng nhiều, người chết sẽ càng nhiều.”

“Chiếc du thuyền này sẽ trở thành chiếc thuyền chết chóc của Ô Y Hạng”

Anh vô cùng bình tĩnh nói: “Và tôi có thể dùng tàu lượn cá nhân của mình rời đi bất cứ lúc nào”

Long Thiên Ngạo mí mắt giật giật: “Thật là quá hung ác”

“Nếu không hung ác một chút, không lẽ còn chờ bọn họ lại đánh chết sao?”

Diệp Phi cũng cầm một chiếc máy tính bảng, lướt nhẹ ngón tay qua hàng chục trang tính.

Xem xét danh sách những vị khách trong các khoang khác nhau của du thuyền, khóe miệng Diệp Phi cong lên.

“Cậu chủ Phi!”

Còn không đợi Diệp Phi kịp trả lời, Quản lý Tịnh đã chạy đến, nói một cách tôn trọng.

“Ông Thần Long muốn Long Thiên Ngạo mí mắt giật giật”Ba”

Diệp Phi không có tí ngạc nhiên nào, cười nhẹ nói: “Mời vào!”

Quản lý Tịnh ngay lập tức quay lưng rời đi.

Một lúc sau, Quản lý Tịnh dẫn một người đàn ông trung niên tiến vào boong.

Một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, mặc đồ bằng vải lanh, đi một đôi giày giải phóng và mang theo một chiếc túi da rắn.

Khuôn mặt ông tràn ngập một nụ cười khiêm tốn, tạo cho người ta một cảm giác rất giản dị và chân thật.

Trừ khi Quản lý Tịnh chỉ ra danh tính của ông ta, nếu không những người bình thường căn bản sẽ không bao giờ nghĩ ông ta với người đứng đầu của Zodiac có chút liên hệ nào.

“Ông Thần Long, xin chào, xin chào.”