Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1814




Chương 1814:

Dương Mạn Lệ thật sự có chuyển biến tốt, chuột trắng nhỏ khỏi hẳn, tất cả đều chứng minh được Diệp Phi có thể cứu sống Long Thiên Ngạo.

Điều này khiến cho nội tâm kích động của Long Thiên Ngạo bình tĩnh trở lại.

Diệp Phi nghiến răng nghiến lợi: “Đúng vậy, tôi có thể giải độc, nhưng chuyện đó liên quan gì đến nó?

“Chỉ là các người xem nó như súc sinh, còn tôi thấy chuột bạch đáng yêu, không nỡ đế nó chết vì trúng độc, tốn mất hai ngày mới cứu được nó”

“Kết quả lại bị các người xẻ thịt phanh thây thành tám mảnh”

Anh ấy cảm thấy vô cùng tức giận: “Các người thật tàn nhẫn”

“Lấy thân thử độc, đây là vinh hạnh của nó”

Long Thiên Ngạo đi đến trước mặt Diệp Phi, anh ta cũng không muốn nói nhiều.

“Hiện tại tôi chỉ có một yêu cầu là anh phải dùng phương thức tương tự để giải độc trên cơ thể tôi”

“Cho anh bốn mươi tám giờ”

“Sau bốn mươi tám giờ, nếu anh hóa giải được độc tố của tôi, tôi sẽ tha mạng cho anh”

“Tôi còn đề bạt anh làm bác sĩ của du thuyền Alyssa, cả đời cơm no áo ấm”

“Nếu độc tố của tôi không giải được, tôi đây sẽ tính cả vốn lẫn lãi hai khoản nợ một lần, tôi sẽ sai người trói Hàn Tử Thất, dắt cô ta đến đây”

“Tôi sẽ bày trò hủy hoại cô ta trước mặt anh, tra tấn cô ta, khiến trái tim anh đau như cắt, sau đó sẽ lột da rút gân, cuối cùng thả anh xuống biển, cho anh ngâm mình dưới đó, khiến anh hận không thể chết ngay lập tức”

Hai tay Long Thiên Ngạo nổi đầy gân xanh, ngồi trên ghế nhìn Diệp Phi: “Tôi nói không đủ ý nghĩa sao, hay là không rõ ràng rành mạch?”

Diệp Phi nheo mắt: “Như vậy thôi cũng đủ để hiếu, đủ rõ ràng”

“Kế tiếp, mời Diệp đại thần y ra tay cứu giúp, lòng dạ bao la rộng lớn mà ban cho tôi một con đường sống”

Lời nói của Long Thiên Ngạo mang ý tứ khẩn cầu, nhưng thái độ rõ ràng vô cùng nhạt nhẽo, thậm chí là kiêu ngạo.

Diệp Phi ảm đạm cười.

“Xin thứ lỗi, tôi không muốn cứu..”

“Thực xin lỗi, tôi không muốn cứu!”

Chỉ mây chữ đơn giản, nháy mắt làm cho bầu không khí bỗng dưng lặng ngất.

Bất kể là Đao Nữ, hay là Long Thiên Ngạo, đều im lặng nhìn Diệp Phi Tựa hồ không ai nghĩ đến là khi Long Thiên Ngạo đã phân tích rõ ràng lợi hại trong chuyện này như thế rồi mà Diệp Phi còn ngu ngốc cự tuyệt yêu cầu chữa trị Tên nhóc này thật sự không sợ chết sao?

Long Thiên Ngạo ngồi lại trên sofa, ảm đạm cười: “Anh mới nói là anh từ chối giải độc cho tôi?”

“Đúng vậy, tôi từ chị Diệp Phi nói: “Lúc đồng ý với giao kèo tại địa điểm kia, cậu Ngạo đây là kẻ thù của tôi, còn lừa gạt tôi một lần, sao tôi có thế có thể tin tưởng anh lần thứ hai đây?”

“Tôi có thể kết luận, một khi tôi giải độc cho anh xong, anh sẽ không ngần ngại xuống tay tiễn tôi đi gặp Diêm Vương đại nhân”

“Hơn nữa có khi lại dùng chính loại trùng độc chưa giải được kia để đối phó tôi”

“Anh tuyệt đối sẽ không cho tôi cơm no áo ấm, nhưng cũng không để tôi quá tồi tệ”

“Cho nên, dù não tôi có bị nước vào, tôi cũng sẽ không giải độc đâu”

Ngón tay Diệp Phi đánh từng nhịp vào ghế sắt: “Hơn nữa nếu anh chết, Hàn Tử Thất mới có cơ hội”

“Đồ vô liêm sỉ, anh nói gì hả?”